Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ánh Trăng Không Thuộc Về Tôi
Chương 3
Tất nhiên cũng có những lúc cãi vã. Tính cậu ta không tốt, còn tôi lại bướng bỉnh không chịu thua.
Nhưng hầu như lần nào cũng vậy, sau khi cãi nhau, cậu ta đều là người xuống nước trước, hoặc mua một món ăn vặt mà tôi thích đợi ở trước cửa ký túc xá, hoặc gửi tin nhắn kể chuyện cười cho tôi.
Cậu ta nói với tôi bố cậu ta là lãnh đạo một sở ban ngành ở chỗ chúng tôi, mẹ mở một khách sạn.
Bố mẹ cậu ta thường rất bận, không có thời gian quản lý cậu ta.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu ta gây chuyện bên ngoài, về nhà là bị đánh một trận không cần biết đúng sai.
Ngay cả khi cậu ta bị bắt nạt cũng vậy.
Thậm chí đôi khi chỉ là một chuyện rất nhỏ, mẹ cậu ta không dạy cậu ta phải học hành cho tốt mà đợi bố cậu ta về nhà lại càng thêm xúi giục, cậu ta lại phải hứng chịu một trận đòn nặng nề hơn.
Đến khi cậu ta bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, mẹ cậu ta mới bắt đầu sợ hãi, chạy ra can ngăn, càng can ngăn bố cậu ta càng tức giận.
Cuối cùng cậu ta cũng học xong cấp ba, chiều cao còn hơn cả bố.
Lần đó cũng là tình huống tương tự. Đối diện với nắm đấm giơ lên của bố, sự tức giận và bất mãn dồn nén bao năm cuối cùng cũng bùng nổ, cậu ta như phát điên lao vào đánh nhau với bố.
Kể từ đó, cậu ta “nổi tiếng” khắp vùng. Mọi người ở đó đều biết, nhà họ Lâm có một đứa con bất hiếu, dám đánh cả bố.
Nói xong những điều này, mắt cậu ta đỏ hoe, tôi chỉ im lặng ôm chặt lấy cậu ta, không nói nên lời.
Lúc đó tôi nghĩ, nhất định tôi sẽ không để chàng trai của tôi phải chịu những ấm ức này nữa.
9
“Ăn cơm thôi.”
Tiếng mẹ chồng cộc cằn vang lên, tôi đứng dậy bưng đĩa, lấy bát đũa, con gái rửa tay xong cũng chạy ra.
Trên bàn ăn, bà vừa ăn vừa kể với con gái tôi về cậu bé mập mạp trong lớp con bé đáng yêu như thế nào, con gái tôi cũng khác thường im lặng không nói gì.
Con gái 8 tuổi của tôi đã biết, bà nội trọng nam khinh nữ, chỉ thích con trai.
Nhưng bà lại buộc phải ở đây chăm sóc cháu gái, vì tôi ban ngày đi làm không có thời gian đưa đón con, bà rất sợ người khác nói bà không thương cháu gái, lại không muốn về nhà cũ ở.
Ăn xong tôi dọn dẹp bát đũa đi rửa, con gái tiếp tục làm bài tập, mẹ chồng ung dung tự tại vào phòng gọi điện thoại.
Không cần nghe cũng biết, hoặc là bà trách tôi không sinh thêm đứa nữa, không sinh cho bà một đứa cháu trai, hoặc là nói con gái tôi đủ thứ không tốt.
Nói đến chồng tôi, anh ấy làm việc ở Thanh Thị, khá xa, còn tôi làm việc ở nhà, một mình nuôi con, sống cùng mẹ chồng.
Dường như tôi lấy chồng không phải là anh ấy mà là mẹ anh ấy vậy. Tôi không khỏi bật cười chua xót.
10
Năm tốt nghiệp đại học, chúng tôi kết hôn. Chúng tôi chọn một ngày rất lãng mạn để đi đăng ký kết hôn, ngày 201314.
Hôm đó chúng tôi dậy rất sớm, nhưng phía trước vẫn còn một hàng dài người xếp hàng. Chúng tôi vừa xếp hàng vừa mơ ước về tương lai.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, anh ấy ôm tôi: “Vợ ơi, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính gọi vợ rồi. Anh nhất định sẽ đối tốt với em cả đời.”
Tôi vùi đầu vào lòng anh, khẽ cười trộm.
Tuy bố mẹ Lâm Thanh Dương, tức là bố mẹ chồng tôi, có lẽ không giỏi trong việc dạy dỗ con cái, nhưng có tôi ở giữa, mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn. Tôi tự tin nghĩ vậy.
Tôi thông cảm với mẹ chồng vì bà bận rộn và mệt mỏi với việc kinh doanh khách sạn.
Ở nhà, tôi không bao giờ từ chối giúp đỡ những việc có thể, thỉnh thoảng còn mua quần áo, giày dép cho bà.
Chồng tôi thấy vậy, từ phía sau ôm lấy tôi và thì thầm: “Bé yêu, em thật tốt, vợ anh là tốt nhất.”
Cuộc sống riêng của hai vợ chồng không kéo dài bao lâu, việc thúc giục sinh con tuy muộn nhưng rồi cũng đến.
Ban đầu tôi không có nhiều cảm xúc đặc biệt với trẻ con, nhưng không thể cưỡng lại sự mong mỏi tha thiết của cả hai bên gia đình. Dù sao thì sinh sớm hay muộn cũng vậy.
Hơn nữa, mẹ chồng tôi còn nói, sau khi sinh con, tôi không cần phải lo lắng gì cả, cứ tiếp tục đi làm, bà và bố chồng sẽ giúp tôi chăm sóc con.
Đã như vậy thì còn gì phải lo lắng nữa. Thế là tôi bàn với chồng rồi ngừng các biện pháp tránh thai, bắt đầu “sản xuất” em bé.
Có lẽ duyên số đã đến. Chưa đầy hai tháng, tôi đã có tin vui.
Hôm đó là cuối tuần, chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn lẩu cá cay. Vì mấy ngày nay tôi không có khẩu vị, Lâm Thanh Dương nói sẽ đưa tôi đi ăn món gì đó đậm đà.
Sau khi chuẩn bị xong thì cũng gần trưa. Khi ra khỏi nhà, đi ngang qua nhà hàng xóm, vừa hay có mùi thơm của món xào vọng ra từ bếp. Bình thường tôi rất thích mùi đồ ăn của anh hàng xóm, thơm đến chảy nước miếng.
Nhưng hôm nay vừa ngửi thấy mùi này, tôi đã cảm thấy buồn nôn, chạy vội sang một bên nôn thốc nôn tháo cả buổi mà không ra.
Lâm Thanh Dương lo lắng vỗ lưng tôi, liên tục hỏi có chuyện gì vậy.
Hai chúng tôi nhìn nhau, rồi từ từ đứng thẳng người.
Lâm Thanh Dương đỡ tôi đi vừa nhanh vừa vững, quay về nhà lấy que thử thai rồi một mạch vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, hai vạch đỏ rõ ràng hiện ra.
Lâm Thanh Dương ôm tôi vừa cười vừa kêu lên: “Chúng ta sắp có em bé rồi!”
Tôi vẫn cảm thấy không chân thực, sờ lên bụng phẳng lì, bên trong lại đang có một sinh mệnh nhỏ bé?
Niềm vui chưa được bao lâu đã bị những cơn ốm nghén kéo đến vùi dập hoàn toàn, hành hạ tôi đến gầy rộc cả người. Đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là tôi đã buồn nôn đến mức trào cả nước chua.
Ngay cả lãnh đạo ở công ty cũng không chịu nổi nữa. Hết cách, tôi đành phải xin nghỉ việc trước.
11
Dù ở nhà phần lớn thời gian tôi cũng chỉ nằm, ăn xong mới ra ngoài đi dạo một chút.
Nhìn vào tấm gương phản chiếu khuôn mặt vàng vọt, đôi môi nhợt nhạt của mình, tâm trạng tôi tệ đến mức không thể tả.
Ngày xưa tôi cũng là một mỹ nhân, đến sợi tóc cũng không bao giờ để rối, được nuông chiều từ bé đến lớn, sao giờ mang thai lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Tôi chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực ấy, Lâm Thanh Dương lo lắng đến phát điên, ôm tôi hết lần này đến lần khác nói: “Bé yêu, em mãi mãi là người xinh đẹp nhất.”
Lâm Thanh Dương vừa đi làm vừa chăm sóc tôi. Sáng nào anh cũng phải dậy thật sớm để mua bữa sáng về cho tôi, nhìn tôi ăn xong anh mới vội vã đi làm. Những lúc tôi không ăn được, anh luôn mua thêm vài món khác. Nhìn vẻ mặt xót xa của anh, tôi cố gắng ép mình ăn vào, đợi anh đi làm rồi lại không kìm được mà nôn ra.
Ngoài những cơn ốm nghén, giấc ngủ ban đêm của tôi cũng luôn bất an. Khoảng thời gian đó, cả hai chúng tôi đều gầy rộc đi trông thấy.
Đến tháng thứ tư, thứ năm, cơn ốm nghén của tôi dần dần đỡ hơn. Ai ngờ vấn đề mới lại ập đến, trên mặt tôi bắt đầu nổi lên những nốt mụn nhỏ. Khi đi khám thai, bác sĩ nói có lẽ là do hormone thai kỳ gây ra, sau khi sinh con sẽ hết thôi.
Tôi chỉ có thể mang khuôn mặt đầy mụn, nhìn vào tấm gương phản chiếu vòng eo ngày càng lớn của mình, rồi nói với Lâm Thanh Dương: “Chồng ơi, làm sao bây giờ, em xấu xí quá.”