Cầu Sinh

Chương 1



1

Người lớn cả rồi, đôi khi cũng có nhu cầu.

Tôi và Thẩm Trì Chu cũng xem như thanh mai trúc mã, vòng bạn bè của anh ta xưa nay đều trong sạch, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra.

Đêm qua rất điên cuồng.

Anh ta kéo tôi, từ phòng tắm, đến tận cửa sổ sát đất.

Nhưng tiếng điện thoại buổi sáng vang lên, anh ta liền đi, thậm chí còn quên mua cho tôi một phần cháo tuyết thái của Trương Ký.

Khi tắm, hàng loạt bình luận trượt kia lại hiện ra.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi hiểu ra, tôi là nữ phụ bị mọi người chỉ trích.

Thẩm Trì Chu là chân mệnh thiên tử của một cô gái khác.

Việc anh ta biến mất vào sáng sớm chính là để đến bên cô gái đó.

Thẩm Trì Chu đã để mắt đến cô gái kia một tuần rồi. Mỗi sáng, anh ta đều đặn đến quán cà phê của cô ấy để "check-in" và đeo bám.

Tôi vẫn có chút tò mò.

Những bình luận trượt đầy lời lẽ thô tục kia, là thật hay giả.

Khi tôi xuất hiện ở quán cà phê đó, Thẩm Trì Chu hoảng hốt.

Cô gái kia đang cúi người đặt một tách cà phê xuống trước mặt anh ta.

Vài sợi tóc rơi trên cánh tay anh ta, bất ngờ, ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt tôi.

“Lạc, Lạc Nhan…”

Cô gái kia nhìn về phía tôi.

Tôi mỉm cười: “Một ly Americano, không đường.”

Bình luận trượt nổi lên như vũ bão.

[Cô ta tưởng mình là ai chứ, vừa đến đã sai bảo nữ chính?! Mẹ kiếp, tôi điên mất thôi!]

[Chẳng lẽ cô ta nghĩ chỉ cần ngồi trên ghế là ghê gớm lắm sao? Nam chính vốn dĩ không phải của cô ta, vênh váo cái gì chứ?!]

[Nam chính còn chưa tán đổ nữ chính đâu, cô ta đã ra mặt phá đám rồi, thật là khó coi!]

Cô gái kia ngẩn người một chút: “Khách hàng muốn dùng đá hay không dùng đá ạ?”

“Không đá, cảm ơn.”

Cô ta quay đi bận rộn.

Trong mắt Thẩm Trì Chu thoáng hiện vẻ chột dạ: “Sao em lại tìm được đến đây?”

Tôi không đáp lời.

Anh ta vội vàng chữa cháy: “Đây là… quán của bạn anh.”

Tôi vẫn im lặng.

Thẩm Trì Chu khựng lại, dò xét tôi: “Lạc Nhan, em giận à?”

2

“Chào quý khách.” Cô gái lễ phép: “Americano đá của quý khách đây ạ.”

Bàn tay trắng nõn đưa tách cà phê lên.

Đứng bên bàn, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Bình luận trượt than vãn.

[Thật là hết nói, nữ chính vừa mới rung động với nam chính, cái đồ trà xanh chết tiệt này đã nhào ra.]

[Trái tim nữ chính sắp nguội lạnh thành băng rồi!]

[Vậy ra cái cô trà xanh này không tự biết mình đang thừa thãi, còn tỏ vẻ cao cao tại thượng nữa chứ?]

Thẩm Trì Chu nhìn tôi.

Rồi lại nhìn cô ta.

Nghiến răng đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô gái.

“Miên Miên, đây là…”

“Tôi là…” Tôi cắt lời anh ta, thấy rõ vẻ mặt Thẩm Trì Chu biến sắc, mới chậm rãi nói: “…thanh mai trúc mã của Thẩm Trì Chu.”

Cả hai người cùng lúc biến sắc.

[Má ơi, cô ta còn dám nói hả?]

[Không sao đâu nữ phụ, tôi hiểu mà, trước đây tôi cũng là trà xanh, từ khi bị người ta đánh cho một trận thì không dám nữa.]

[Thật là nghịch thiên, dám chơi lớn vậy sao!]

Dưới làn bình luận, Vân Miên Miên đỏ hoe mắt.

Thẩm Trì Chu luống cuống đứng dậy: “Miên Miên, em đừng giận.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê.

Khẽ nhăn mày vì vị đắng.

Dứt khoát quét mã thanh toán rồi quay người rời đi.

Chỉ cần xác nhận độ chân thực của bình luận trượt là đủ.

Kéo dài thêm nữa cũng vô nghĩa.

Đẩy cửa ra, gió đầu hè thổi nhẹ vào mặt tôi.

Có người đuổi theo từ phía sau, vẻ mặt khó coi vô cùng.

“Lạc Nhan, em tìm đến đây, chỉ để gây khó dễ cho cô ấy thôi sao?”

3

Ánh mắt tôi dừng lại trên vết đỏ ửng nơi cổ anh ta.

Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ đưa cho anh ta.

“Chưa lau sạch.”

Anh ta ngẩn người.

Ánh mắt rơi vào chiếc gương, anh ta hoảng hốt: “Cái này… không biết bị muỗi đốt từ lúc nào.”

Anh ta cố gắng dùng cổ áo che đi vết đỏ kia.

Vô ích.

Tôi đã quay người đi rất xa.

Vết đỏ do tôi cắn.

Còn giải thích gì nữa.

4

May mắn là việc đến quán cà phê không mất quá nhiều thời gian.

Trương Ký vẫn chưa đóng cửa.

Tôi thật sự cần một bát cháo tuyết thái để bổ sung năng lượng.

Đáng tiếc, Thẩm Trì Chu xem như là một người bạn khác giới khá hiểu rõ về tôi.

Trải nghiệm cũng tàm tạm.

Lại còn không tốn tiền.

Sau này không dùng được nữa rồi.

Trong lúc tiếc nuối, nhóm bạn bè vang lên thông báo.

Thẩm Trì Chu: [Mọi người ơi, tôi thoát ế rồi, tối nay có rảnh không, tụ tập nhé?]

Trong nhóm nhỏ có người trêu chọc.

[Xàm ba láp gì vậy, muốn uống rượu thì cứ nói thẳng, ai mà không biết đối tượng của cậu chứ?]

[Đúng đó, chúng tôi quen Lạc Nhan còn sớm hơn cậu một năm cơ mà, khoe cái gì mà khoe.]

Thẩm Trì Chu gửi một biểu tượng “…”

Giây tiếp theo, một cô gái được thêm vào nhóm.

Ảnh đại diện là một đám mây màu hồng phấn.

Sau khi vào nhóm, cô ta gửi một tin nhắn thoại.

[Chào mọi người, em là bạn gái của Thẩm Trì Chu, mong mọi người giúp đỡ ạ.]

Trong nhóm im lặng một thoáng.

Rất nhanh sau đó, hàng loạt biểu tượng chào mừng tràn ngập màn hình.

Riêng tư, có bốn năm tin nhắn riêng từ bạn bè.

[Lạc Nhan, chuyện gì vậy? Cậu và Thẩm Trì Chu cãi nhau à?]

Trả lời không kịp.

Chương tiếp
Loading...