Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cầu Sinh
Chương 2
Tôi dứt khoát trả lời Vân Miên Miên trong nhóm nhỏ.
[Chào mừng.]
Cùng lúc đó, tin nhắn thoại của Vân Miên Miên vang lên.
[Chị Lạc Nhan có trong nhóm này không ạ? Em nghe nói, chị ấy là bạn tốt của mọi người.]
5
Trong làn bình luận, mọi người cười nghiêng ngả.
[Ha ha ha ha ha ha, trà xanh có kiêu ngạo đến mấy thì khi nam nữ chính công khai cũng phải gọi một tiếng chị dâu thôi.]
[Em gái đỉnh thật, vừa vào nhóm đã dám đối đầu, xem thử cái cô nữ phụ kia lấy đâu ra mặt.]
[Tình tiết truyện sảng khoái bất ngờ, cả lớp đứng dậy vỗ tay!]
Mối quan hệ hài hòa nào đó giữa tôi và Thẩm Trì Chu đã duy trì được nửa năm.
Đi lại thân thiết, trong nhóm nhỏ không phải là bí mật.
Cho dù duy trì hình tượng "bạn tốt".
Cũng chỉ có thể nói tôi là của riêng Thẩm Trì Chu, một câu nói của Vân Miên Miên đã biến tôi thành "của mọi người".
Trong nhóm nhỏ im lặng.
Không ai dám tiếp lời như vậy.
Chỉ có Thẩm Trì Chu, @ tên đám mây màu hồng.
[Không thể yêu cầu tất cả các cô gái đều phải e dè đáng yêu như em được.]
Anh ta gửi tin nhắn riêng cho tôi.
[Cô ấy không biết chuyện của chúng ta.]
[Lần này coi như lỗi của anh, đừng để bụng được không.]
Xem ra, anh ta đã hoàn hồn sau sự chột dạ và kinh ngạc khi lần đầu gặp tôi vào sáng nay.
Kiên quyết chọn lấy nữ chính định mệnh của mình.
Tôi không nói gì.
Thẩm Trì Chu bắt đầu chuyển khoản.
52000.00
131400.00
Những khoản tiền có số đặc biệt, không thể thu hồi.
Tôi nhấn nhận.
Thẩm Trì Chu gửi lại cho tôi một biểu tượng cầu xin.
Tôi im lặng một lát, rồi trả lời một câu trong nhóm nhỏ.
[Tối gặp.]
Tôi đã bày tỏ thái độ.
Bạn bè trong nhóm nhỏ mới lác đác trả lời theo.
[Nhận được rồi nhận được rồi, tối gặp!]
Những người ngoài cuộc lại ồn ào.
[Gì vậy trời, trà xanh chưa ăn cơm hay sao mà công khai rồi vẫn còn muốn gây sự chú ý hả?]
[Cạnh tranh giữa các giống cái dù muộn nhưng chắc chắn phải đến, chẳng phải hình tượng thanh mai trúc mã là để gây khó chịu cho các cặp đôi hay sao? Nhìn qua màn hình thôi cũng thấy ghê tởm rồi.]
[Thật sự cầu xin cái cô trà xanh kia đừng tự mình đa tình nữa, chẳng lẽ cứ là đàn ông thì đều là của cô ta chắc?]
[Lầu trên chắc là đã phân tích được nội tâm của Lạc Nhan rồi ha ha.]
[Đó là nhà tiên tri, mau cho cô ta một nhát dao đi!]
Ánh mắt tôi lướt qua làn bình luận.
Bữa tiệc tối nay, ai nói tôi đến vì Thẩm Trì Chu chứ?
6
Chắc là đêm qua mệt quá.
Tỉnh dậy thì trời đã tối muộn.
Đến khách sạn, mọi người trong nhóm nhỏ đã đến gần hết rồi.
Ánh mắt Vân Miên Miên lập tức khóa chặt vào tôi.
Không chào hỏi, ngược lại cô ta còn cười, chỉ vào món tôm rim trên thực đơn.
“Muốn ăn cái này, nhưng mà bóc khó quá.”
Đúng là cặp đôi mới yêu, Thẩm Trì Chu cưng chiều xoa đầu cô ta.
“Anh bóc cho em.”
Cô ta cười, rồi như thể vừa mới nhìn thấy tôi bước vào.
“Chị Lạc Nhan đến rồi, sao lại ngồi xa vậy?”
Cô ta tò mò hỏi: “Chị chẳng phải nên ngồi cạnh con trai sao?”
Xung quanh bỗng im lặng.
Cô ta mím môi, như chợt nhận ra mình lỡ lời.
“A Chu, em có phải đã nói sai gì không…”
Tôi cười: “Lời thì cũng không sai.”
Tôi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: “Em hiểu rõ cách hành xử của chị như vậy, là có kinh nghiệm sao?”
Vân Miên Miên và Thẩm Trì Chu, một lần nữa đồng loạt biến sắc.
Tôi chống tay lên lưng ghế thưởng thức.
Trước đây, chưa bao giờ thấy Thẩm Trì Chu phải chịu lép vế như vậy.
Nhìn kỹ lại, cũng coi như là một cảnh tượng thú vị.
[Thật là ghê tởm, cái cô trà xanh này sao mà phiền phức vậy, chẳng lẽ quen biết nam chính lâu hơn thì đó là ưu thế của cô ta sao?]
[Lâm Lạc Nhan đúng là cái miệng thối hoắc, nữ chính nhìn thấu được mánh khóe của cô ta, liền biến thành thứ hạ tiện giống cô ta sao?!]
[Khéo lôi người khác xuống nước như vậy, chị không sao chứ hả chị?]
Thẩm Trì Chu cuối cùng cũng không né tránh ánh mắt của tôi nữa.
Sau khi giấu đi vẻ xấu hổ, anh ta lên tiếng: “Lạc Nhan, Miên Miên còn nhỏ.”
Câu tiếp theo không cần nói nữa.
Chẳng qua là muốn tôi nhường nhịn cô ta.
Bạn bè có người hòa giải: “Chị Lạc Nhan, chị ngồi đây đi ạ.”
Đột nhiên, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Có người mang theo ý cười: “Xin lỗi, trận đấu vừa kết thúc, tôi đến muộn.”
7
Thiếu niên khí phách hiên ngang, ngông nghênh bất cần.
Anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế tôi đang chống tay.
Cách lớp áo khoác da.
Hơi ấm nóng rực: “Chị Lạc Nhan, em đặc biệt đến vì chị đó.”
Trong phòng riêng.
Bỗng chốc im lặng.
Vẻ mặt Thẩm Trì Chu cũng lập tức trở nên u ám.
Bình luận trượt bùng nổ.
[Lại giở trò gì nữa đây, trà xanh muốn chơi bài lạt mềm buộc chặt hả?]
[Cái trò này xưa như trái đất rồi mà còn dám đem ra dùng? Thật tưởng nam chính sẽ mắc bẫy chắc?]
[Không phải tôi nói chứ, cái đám có trà xanh thì đúng là loạn thật, cô ta không chừng bị cái đám đó chơi chán rồi, nếu không sao mọi người lại nhìn sắc mặt cô ta chứ?]
[Đi khám phụ khoa đi trà xanh!]
Lục Dữ Trình nhặt lấy thực đơn trên bàn.
Anh ta lật từng trang: “Thịt kho tàu, móng giò bạch ngọc, giò heo pha lê, mỗi thứ một phần cảm ơn.”
Gọi món xong, anh ta quay đầu nhìn tôi: “Chị Lạc Nhan, thích ăn những món này đúng không?”
Bình luận trượt.