Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cầu Sinh
Chương 3
Một loạt dấu […] lướt qua.
[Vậy ra Lâm Lạc Nhan tìm cái thằng điên này để chọc tức nam chính hả? Ha ha ha ha ha không phải chứ?]
[Tuy rằng cũng có vài phần nhan sắc, nhưng vừa mở miệng ra là lộ hết rồi, cái loại người này thì có gì mà khiến nam chính phải hối hận chứ?!]
[Không phải, từ từ… mọi người nhìn nam chính kìa.]
Theo chỉ dẫn của bình luận trượt.
Vẻ mặt Thẩm Trì Chu quả nhiên đã thay đổi.
Bàn tay đặt trên bàn ăn khẽ run rẩy.
Tôi biết lý do anh ta mất bình tĩnh.
Khi còn đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi thích đồ ngọt đậm và dầu mỡ.
Bị Thẩm Trì Chu bắt gặp, anh ta còn chế nhạo tôi ăn uống như đàn ông.
Bắt đầu từ anh ta, cái danh hiệu "đàn ông" của tôi lan ra khắp khu nhà.
Cho đến khi tôi lớn, có suy nghĩ của một cô gái.
Tôi bắt anh ta im miệng.
Cho đến khi tôi nói ra: “Thanh mai trúc mã, vĩnh viễn không phản bội.”
Anh ta mới chịu giữ kín như bưng.
Sở thích của tôi, vốn dĩ chỉ là bí mật nhỏ mà anh ta biết.
Nhưng bây giờ một người khác lại thản nhiên gọi ra những món ăn tôi thích nhất hồi bé trước mặt anh ta.
Mà người đó, lại đang quấn quýt móc ngón út của tôi.
“Chị Lạc Nhan, em nhớ đúng không?”
8
“Rầm” một tiếng.
Thực đơn da bị ném mạnh xuống bàn.
Trong phòng riêng, mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thẩm Trì Chu mặt mày đen lại.
Người đàn ông bên cạnh tôi nhướn mày.
“Sao? Anh Chu?”
“Chê tôi gọi món đắt à?”
Ngón tay út của anh ta cứ móc móc, trong ánh mắt mang theo nụ cười ngông nghênh bất cần: “Nếu không đủ tiền, tôi mời cũng được.”
Trước khi vẻ mặt Thẩm Trì Chu kịp thay đổi.
Bình luận trượt đã nổ tung trước.
[Má ơi cái thằng này nói cái gì vậy… sao có thể nói như thế chứ!]
[Anh đẹp trai tỉnh lại đi, nhìn xem bên cạnh anh là cái thứ gì kìa, cho dù là anh em bất hòa, cũng không nên vì cái loại trà xanh này mà… á á á á!]
[Đều là lỗi của cái cô trà xanh kia, quyến rũ hết người này đến người khác, chắc chắn cô ta đang đắc ý lắm!]
Xem ra đám bình luận này vẫn là một thế giới trọng nam khinh nữ.
Tôi không nhịn được cười.
Thẩm Trì Chu lại xấu hổ giận dữ: “Lâm Lạc Nhan, em cố tình dẫn anh ta đến đây để phá đám phải không?”
“Hả? Anh Chu gửi lời mời trong nhóm, là không mời em sao?”
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, dường như tóe lửa.
Giây tiếp theo, họ đồng loạt đứng dậy bước ra ngoài.
Vân Miên Miên mặt trắng bệch.
“A Chu…”
“Không sao đâu, Miên Miên, đợi anh.”
Trong phòng riêng, không ai nói gì.
Mọi người đều đã quen với sự va chạm khi hai người này cùng tồn tại.
Tuy rằng đều ở trong một nhóm chung của khu nhà.
Nhưng thường ngày, chỉ cần có hoạt động của Lục Dữ Trình, Thẩm Trì Chu sẽ không tham gia.
Ngược lại, cũng vậy.
Hai người họ bất hòa, chưa bao giờ là giả tạo.
Nhưng cô bé bạch liên hoa đối diện tôi rõ ràng chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, mắt đỏ hoe, tủi thân nhìn mọi người.
Thật sự lười đối diện với cô ta.
Tôi đẩy ghế đứng dậy, đi ra hành lang.
Hai người đàn ông kia chọn một chỗ không được tốt lắm.
Ở góc khuất, cuộc nói chuyện nghe rõ mồn một.
9
“Mọi người trong nhóm đều biết quan hệ của tôi và Lạc Nhan, cậu không biết sao?”
“Biết, thì sao?”
“Cô ấy ngủ với tôi nửa năm rồi, cậu không phải là muốn đổ vỏ đấy chứ?”
Tiếng bật lửa vang lên ở góc khuất.
Giọng Lục Dữ Trình lơ đãng: “Sao? Chẳng lẽ, còn muốn chị Lạc Nhan giữ trinh tiết cho anh?”
“Giỏi thật đấy, đồ thừa của người khác cậu cũng không chê ghê tởm à?”
Trước khi tôi kịp bước nhanh tới.
Ở góc khuất đã truyền đến tiếng đấm vào thịt nghe nặng nề.
Lục Dữ Trình túm lấy cổ áo anh ta, đuôi mắt đã đỏ hoe: “Không biết nói thì câm cái miệng thối của mày lại, đồ rác rưởi.”
Thẩm Trì Chu cười khẩy, nhưng ngay lập tức nắm lấy vai Lục Dữ Trình phản công.
“Thẩm Trì Chu!”
Tôi gọi anh ta.
Cơ thể người đàn ông cứng đờ.
Anh ta nhìn tôi với vẻ khó tin, trong mắt thoáng qua một tia hoảng loạn: “Lạc Nhan, em đến từ lúc nào vậy?”
Tôi im lặng một lát.
“Từ lúc anh nói, đã ngủ với tôi.”
Lục Dữ Trình buông cổ áo anh ta ra.
Thẩm Trì Chu ngẩn người: “Lạc Nhan, anh là đàn ông, anh hiểu được ý đồ của đàn ông, Lục Dữ Trình rõ ràng là…”
Lời còn chưa dứt.
Một ly rượu lập tức hắt thẳng vào mặt anh ta.
Người phục vụ đi ngang qua sợ hãi tái mặt.
Tôi lau tay: “Ly rượu này, lát nữa tính tiền vào phòng 888.”
Người phục vụ vội vã bỏ chạy.
Tôi nhếch môi cười: “Tôi giúp anh tỉnh táo lại, dạy anh cách tôn trọng người khác.”
Anh ta siết chặt quai hàm.
Đối diện vài giây, anh ta không giận mà cười: “Trả thù anh tìm bạn gái? Liền lợi dụng cái loại người này?
“Cái giới của hắn bẩn thỉu đến mức nào, chẳng lẽ em không biết?”
Đầu lưỡi anh ta chạm vào má trong, như thể đã có chỗ dựa: “Em là người sạch sẽ như vậy, chuyện này…”
“Em nghĩ anh sẽ tin sao?”
Từ hướng phòng riêng, truyền đến tiếng gọi mang theo tiếng khóc của Vân Miên Miên.
“A Chu, anh đi đâu vậy…”
Vẻ mặt Thẩm Trì Chu thay đổi, anh ta sải bước nhanh chóng đi về phía đó.