Đừng Đụng Vào Con Tôi

Chương 7



"Bác ơi, con là mạng sống của cháu, xin bác trả lại cho cháu đi!"

Thấy tôi như vậy, bà ta đắc ý vô cùng.

"Trả lại cho cô á? Sao không nghĩ sớm hơn đi? Sớm đưa thằng bé cho tôi thì hai cái đứa con gái vô dụng kia với hai vạn tệ đều là của cô rồi! Cái kết cục này là do các người tự chuốc lấy!"

"Bác ơi, cháu biết lỗi rồi, xin bác trả con cho cháu đi!"

Tôi vừa tỏ ra yếu đuối vừa tiến lên, hai mẹ con họ không mấy đề phòng tôi.

Chồng tôi nhân cơ hội vòng ra sau lưng tôi, vẻ ngoài là đang an ủi tôi, thực chất là đang tìm cơ hội.

Ngay khi tôi đang khóc lóc không ngừng, vừa kéo vừa van xin hai người, phân tán sự chú ý của họ.

Chồng tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ra hiệu về phía cửa, cùng với bảo vệ đang nấp trong bóng tối xông lên, trực tiếp khống chế người đàn ông cầm dao!

Con dao vừa rơi xuống đất, tôi và mẹ chồng cùng nhau xông lên, cuối cùng cũng giành lại được đứa bé!

10

Trong đồn cảnh sát, khoảnh khắc bước ra sau khi lấy lời khai, chúng tôi chỉ cảm thấy trời đã sáng.

Bà lão và con trai bà ta bị tình nghi nhiều tội danh, đã bị tạm giam ở đây.

Theo lời cảnh sát, hai người sẽ phải chịu án ít nhất mười năm!

Giây phút này, tôi thật muốn đốt một tràng pháo để ăn mừng!

Trở lại bệnh viện, chúng tôi vội vàng thu dọn hành lý.

Giường bên cạnh, người phụ nữ nước mắt lưng tròng nhìn tôi, rồi quỳ phịch xuống trước mặt tôi.

"Xin các người tha cho chồng tôi và mẹ chồng tôi đi! Không có họ, tôi biết sống thế nào đây!"

Nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân, tôi lạnh lùng đạp cô ta ra.

"Ban đầu tôi còn thấy cô đáng thương, bây giờ xem ra, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận! Cô sống chết thế nào không liên quan gì đến chúng tôi! Cút đi!"

Nhặt hành lý, ôm con, chúng tôi trực tiếp về nhà.

Khoảnh khắc mở cửa, niềm vui bất ngờ mà bố chồng dành cho chúng tôi hiện ra trước mắt.

"Cuối cùng cũng về đến nơi rồi."

Nơi này khiến lòng người an yên, hòn đá trong lòng tôi cũng nặng nề rơi xuống.

Sau này, cảnh sát lại triệu tập, cả nhà ba người chúng tôi cùng nhau đến.

Chúng tôi thu thập bằng chứng video từ hai bệnh viện, còn điều tra về gia đình kia.

Bà lão quả nhiên làm ác không ngừng, đứa con gái đầu lòng mà con dâu bà ta sinh ra đã bị bà ta bán đi! Hơn nữa còn là con trai bà ta tự tìm người mua!

Còn đứa con gái thứ hai thì bị hai người bỏ đói đến chết!

Với tất cả bằng chứng trong tay, khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, ở cửa đã gặp không ít người quen, đó là những người chứng kiến sự việc ở bệnh viện thứ nhất và bệnh viện thứ hai.

"Cô đừng sợ! Chúng tôi đến làm chứng cho cô!"

Nhìn mọi người, mắt tôi đỏ hoe.

"Cảm ơn mọi người."

Lúc này, lại có thêm một vài gương mặt lạ xuất hiện từ bên cạnh, nhìn chúng tôi nói: "Chúng tôi là người cùng thôn với họ, họ ở trong thôn ngang ngược càn quấy, làm không ít chuyện ác, chúng tôi cũng đến giúp cô!"

Tôi lại lần nữa cảm ơn, rồi cùng mọi người đi vào đồn cảnh sát.

Tôi giao nộp tất cả bằng chứng, những người từ hai bệnh viện đã làm chứng cho tôi.

Sau khi bên tôi xong việc, những người cùng thôn với họ lại lần lượt tố cáo.

Ngồi một bên lắng nghe, tôi mới biết hai mẹ con kia độc ác đến mức nào!

Nhưng may mắn là mọi chuyện đều đã được công khai, hai người này không ai trốn thoát được!

Mãi đến đêm khuya, chúng tôi mới lần lượt ra về.

Một tuần sau, nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về hành vi tồi tệ của hai mẹ con kia, bệnh viện thứ nhất cũng vì vậy mà bị xử phạt.

Khi lòng tôi cảm thấy hả hê thì bản án của hai người kia cũng nhanh chóng được đưa ra.

Bà lão bị kết án mười bảy năm tù giam, còn con trai bà ta thì chung thân!

Bên cạnh, mẹ chồng tôi ôm đứa bé tặc lưỡi nói: "Bà già này chắc là không ra được nữa rồi."

Chồng tôi gật đầu, cười híp mắt nói: "Ác giả ác báo, bà ta nửa đời trước ở ngoài gây sóng gió bao nhiêu năm, nửa đời sau cũng nên chịu trừng phạt rồi."

Nói xong, chồng tôi tắt tivi, đưa tay kéo tôi đứng dậy.

"Ngày khổ của họ bắt đầu rồi, ngày vui của chúng ta còn phải tiếp tục, đi thôi, chúng ta đưa Tiểu Bảo đi dạo vườn hoa."

Tôi nắm chặt tay anh, dùng sức gật đầu với anh.

Bố mẹ chồng tôi đứng dậy, cười nói: "Dạo vườn hoa gì chứ, ác mộng kết thúc rồi, chúng ta đi mua chút vàng để ăn mừng thôi! Cho con dâu và cháu trai trấn an tinh thần!"

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt.

Giây phút này, tôi chỉ cảm thấy cuộc đời vô cùng tươi sáng.

Tiểu Bảo của tôi đã trải qua những khó khăn, cuộc đời sau này nhất định sẽ vô cùng thuận lợi.

 

Chương trước
Loading...