Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Giang Lê
Chương 5
Tôi nhanh chóng lướt qua các video, cuối cùng, tôi chọn xóa hết tất cả các tệp trong đám mây, đăng xuất và phá hủy hoàn toàn.
Tôi lại nhìn vào album ảnh, bên trong có thêm một video.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tạ An Ninh, tôi không nhịn được mà bật cười lớn.
Trước sở thích đặc biệt của đàn ông, cho dù là người đặc biệt đến đâu thì sao?
Vẫn cứ không thể chống lại sở thích đặc biệt của họ.
Nếu nói bộ phận sinh dục của phụ nữ kết nối với trái tim họ, thì bộ phận sinh dục của đàn ông lại kết nối với não bộ của họ.
Tạ An Ninh có nghĩ rằng mình cũng sẽ giống như tôi, bị Thẩm Dục Sơ quay lại video riêng tư không?
Dù sao thì cô ta cũng đầy tự tin vào bản thân, cho rằng Thẩm Dục Sơ chỉ là một con chó vẫy đuôi cầu xin cô ta.
Tôi đã gửi nhanh video đó cho mình.
Đợi đến khi Thẩm Dục Sơ xử lý xong những việc tôi sắp xếp và đến phòng trang điểm tìm tôi, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, mặc cho chuyên gia trang điểm hóa trang cho tôi thành một cô dâu xinh đẹp.
Tôi trả điện thoại cho Thẩm Dục Sơ, anh ta hôn nhẹ lên má tôi, ghé vào tai tôi nói:
"Anh không thể chờ đợi thêm nữa, mong sớm được gọi em là vợ."
Ha, anh không thể chờ đợi để cưới tôi, hay là không thể chờ đợi đến lát nữa bỏ rơi tôi trước mặt mọi người để có thể mãi mãi có được bạch nguyệt quang của anh?
10
Tôi khoác tay bố, bố vỗ nhẹ vào tay tôi: "May mà con không khiến bố thất vọng."
Tôi cúi đầu, sợ ông nhìn thấu vẻ mặt mình.
Chỉ cần nghĩ đến những gì mình sắp làm, tôi đã không thể kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.
Tôi khoác tay bố, chậm rãi bước về phía Thẩm Dục Sơ. Ánh mắt Thẩm Dục Sơ chỉ dừng lại trên người tôi vài giây, rồi bắt đầu vô thức hướng về một nơi phía dưới.
Tôi dõi theo ánh mắt anh ta, quả nhiên nhìn thấy Tạ An Ninh.
Tạ An Ninh mặc một chiếc váy trắng, nhìn thoáng qua thiết kế lại giống chiếc váy cưới trên người tôi đến tám chín phần.
Người ta kết hôn, cô ta ở đây lại ca múa tưng bừng.
Tạ An Ninh liếc nhìn về phía tôi, đôi mắt cô ta mang theo ý cười thích thú chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của tôi.
Ánh mắt giao nhau, bốn mắt chạm nhau.
Tạ An Ninh hơi khiêu khích nghênh đón ánh mắt tôi, tôi mặt không biểu cảm dời mắt đi.
Thẩm Dục Sơ vẫn còn đắm chìm trong niềm vui giấc mộng sắp thành hiện thực, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khó nói giữa tôi và Tạ An Ninh.
Người dẫn chương trình hỏi anh ta: "Anh có đồng ý lấy cô Giang Lê làm vợ, tôn trọng, yêu thương, dù trong lúc thịnh vượng hay gian khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù thuận lợi hay nghịch cảnh, anh vẫn nguyện chăm sóc cô ấy đến trọn đời trọn kiếp không?"
"Không." Tôi nhanh chóng cướp lời anh ta.
Thẩm Dục Sơ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu và ngơ ngác.
"Em nói gì vậy?"
Tôi lặp lại: "Không.”
"Tôi không muốn kết hôn với anh."
Khách khứa bắt đầu xì xào bàn tán, hai bên gia đình cũng đồng thời kinh ngạc nhìn về phía tôi.
Sắc mặt Thẩm Dục Sơ trầm xuống, anh ta khẽ hỏi tôi:
"Sao em đột nhiên lại như vậy? Vẫn còn giận chuyện video sao? Anh đã nói đó là do Tống Sơn Lâm thuê người làm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để phản kích lần tới rồi.”
"Bảo bối, có phải ai đó đã nói gì với em không?”
"Em đừng làm loạn nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa, em cứ nổi nóng như vậy lát nữa không thu dọn được đâu."
Lời cảnh cáo của Thẩm Dục Sơ hết câu này đến câu khác, sắc mặt anh ta cũng ngày càng âm trầm.
Tôi mặt không cảm xúc nhìn anh ta, ném bó hoa cưới vào lòng Thẩm Dục Sơ.
"Không thu dọn được à? Tôi ngược lại muốn xem ai mới là người không thu dọn được!”
"Chúc hai người, đôi cẩu nam nữ, sống với nhau thật lâu."
Giây phút tiếp theo, màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu lặp đi lặp lại đoạn video Thẩm Dục Sơ và Tạ An Ninh ôm nhau đầy mờ ám ra vào khách sạn.
Thẩm Dục Sơ hoảng loạn vô cùng, muốn giải thích với tôi, tôi đẩy anh ta ra, đi thẳng ra ngoài.
"Giang Lê! Giang Lê! Giang Lê!"
Anh ta lớn tiếng gọi tên tôi phía sau, vẻ mặt bố tôi cũng trở nên dữ tợn đến méo mó, mẹ kế nhìn tôi với vẻ mặt thích thú như đang xem kịch.
Khi đi ngang qua Tạ An Ninh, tôi chạm mắt cô ta, sự hận thù trong mắt cô ta dường như muốn nhấn chìm tôi.
Hận?
Tại sao cô ta lại hận?
11
Bố tôi tìm đến, giáng cho tôi một cái tát như trời giáng.
Tôi nghe tiếng ông ta nguyền rủa, xoa xoa bên má tê dại.
Tôi đã sớm chẳng còn kỳ vọng gì vào ông ta, cũng chưa từng nghĩ ông ta sẽ đứng ra bảo vệ tôi.
Tôi cầm bao thuốc lá trên bàn lên, thần sắc bình thản, châm một điếu.
Bố tôi sững người, làn khói xanh lơ lửng, làm nhòe đi vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt ông.
"Tôi muốn ông giao công ty cho tôi."
Bố tôi bật cười giận dữ, giơ tay định tát tôi thêm một cái nữa, tôi nắm lấy cổ tay ông, ngăn cản hành động của ông.
"Con điên rồi sao?" ông ta hỏi tôi.
"Ngày xưa mẹ tôi chết vì cái gì? Bà ấy đã gánh tội thay cho ai? Giang thị có được ngày hôm nay rốt cuộc là công lao của ai?"
Bố tôi không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, đột ngột rút tay về, ông ta quay người định đi, bị tôi chặn lại.
Bố tôi muốn giằng ra, nhưng bị tôi giữ chặt.
"Mẹ tôi biết rõ đức hạnh của ông, đã để lại cho tôi một ít đồ, bên trong có chứng cứ phạm tội của ông. Mẹ tôi đã gánh tội thay cho ông như thế nào, ông đã ép chết bà ấy ra sao, tôi đều có hết."
Sắc mặt bố tôi kịch biến, ngón tay không ngừng chỉ vào tôi, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Mày... mày... mày..."
Tôi gẩy gẩy tàn thuốc, chậm rãi nhả khói, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và hận thù.
"Trước đây tôi không đưa ra những thứ này để uy hiếp ông là vì ông là bố tôi, giữa chúng ta vẫn cần phải diễn cho tròn vai vở kịch bố hiền con thảo, không thể để người khác có cớ bàn tán.”
"Còn về ba đứa con trai mà ông sinh ra với người khác, tôi chưa bao giờ để chúng vào mắt, tôi cũng chưa bao giờ coi chúng là đối thủ cạnh tranh của mình.”
"Ông có thể để lại cho chúng một ít quỹ tín thác, đảm bảo chúng cả đời không lo cơm áo, nhưng đừng vọng tưởng bất kỳ đứa nào trong số chúng có thể bước chân vào Giang thị.”
"Chúng có thể khởi nghiệp, hoặc làm một cậu ấm ăn chơi trác táng, nhưng tuyệt đối không được dính líu đến Giang thị.”
"Những thứ mẹ tôi dùng cả mạng sống để lại, chỉ có một mình tôi có thể thừa kế."
Bố tôi ôm ngực ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tím tái co giật, sùi bọt mép.