Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Không Còn Là Kẻ Thế Thân
Chương 3
8
Phía bên kia.
Từ Phàm Cảnh sau khi bị cúp điện thoại đã tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất.
Người đàn ông đó là ai?
Ôn Thiển luôn dịu dàng ngoan ngoãn, cũng rất mực quy củ.
Hai năm nay bên cạnh cô không có một người nào mà Từ Phàm Cảnh không biết.
Sau khi tốt nghiệp và ở bên nhau, ngoài giờ làm việc, Ôn Thiển chỉ về nhà nấu cơm cho mẹ.
Cuối tuần cô còn xách theo túi lớn thức ăn cho mèo đến công viên và các khu dân cư cho mèo hoang ăn.
Mối quan hệ xã hội trong sạch, cuộc sống đơn giản.
Lương Thiến hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt như vừa phải chịu uất ức.
“A Cảnh, chúng ta đính hôn đi, được không anh?” Lương Thiến khẽ nói.
Ai cũng biết, Từ Phàm Cảnh đã chờ đợi câu nói này rất lâu rồi.
Vô số đêm say khướt, hắn đều khao khát Lương Thiến có thể quay đầu nhìn hắn một cái.
Giờ đây bạch nguyệt quang đã trở về, và nguyện ý kết hôn với hắn.
Nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ như vậy.
Lương Thiến nhìn Từ Phàm Cảnh bằng đôi mắt ngấn lệ.
Có lẽ cô ta cũng không yêu hắn nhiều đến thế, nhưng cô ta tuyệt đối không cho phép ai cướp đi những thứ thuộc về mình.
Ban đầu khi biết Từ Phàm Cảnh đang theo đuổi Ôn Thiển.
Trong lòng Lương Thiến đã từng có chút hoảng loạn.
Nhưng chút sóng gió nhỏ này không gây ra cơn địa chấn nào trong lòng Lương Thiến.
Nhưng khi biết Từ Phàm Cảnh theo đuổi Ôn Thiển hai năm.
Và nguyện ý cùng Ôn Thiển đi du lịch, cô ta đã hoảng sợ.
Vì vậy, cô ta nhanh chóng làm thủ tục về nước.
Liên lạc với những người bạn chung, một cuộc điện thoại đã gọi Từ Phàm Cảnh từ Vân Nam trở về trong đêm.
Từ Phàm Cảnh nhìn bạch nguyệt quang mà hắn hằng mơ ước trước mắt.
Dịu dàng nói: “Được, chúng ta đính hôn.” Từ Phàm Cảnh lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, đeo vào tay Lương Thiến.
8
Giới thượng lưu nhanh chóng lan truyền tin tức đôi kim đồng ngọc nữ sắp đính hôn.
“Chúc mừng anh, anh Từ, bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng thấy ánh bình minh sau cơn mưa rồi.”
Bạn bè của Từ Phàm Cảnh tụ tập lại, nói những lời chúc mừng.
Đột nhiên có người lên tiếng.
“Anh Từ, như vậy, Ôn Thiển chắc chắn sẽ rất đau khổ.”
Từ Phàm Cảnh im lặng một hồi, rồi chậm rãi nói:
“Đừng nhắc đến cô ta, dám động tay với tôi, cứ để cô ta chịu đựng mấy ngày đã. Đợi đến khi nào tôi vui vẻ, còn có thể chơi đùa với cô ta.”
“Anh thật sự không sợ chị dâu giận sao?”
Mấy người ngượng ngùng nói.
Từ Phàm Cảnh không để ý nói: “Tình cảm của tôi dành cho Thiến Thiến, trời đất chứng giám, chơi đùa với người khác, cô ấy giận gì chứ.”
Nói xong còn hôn lên má Lương Thiến.
Lương Thiến e thẹn gật đầu.
Trong mắt thoáng qua một tia không vui.
Sờ chiếc nhẫn hơi chật, nhỏ hơn một chút trên ngón tay, trong lòng cô ta không thoải mái.
Thứ cô ta muốn, chưa bao giờ không có được.
9
Ngày hôm sau mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng.
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.
“Để em đưa chị đi.”
Trình Triệt đi theo ra.
“Không cần đâu, tôi gọi xe rồi.”
Tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Nếu bị người khác nhìn thấy vị thái tử gia này đưa tôi đến công ty.
Tôi sợ ngày mai sẽ không còn thấy mặt trời nữa.
Chưa kịp để tôi phản ứng.
Trình Triệt đã kéo mạnh tôi trở lại phòng khách.
Đẩy tôi ngã xuống sofa.
Đột nhiên cúi xuống cắn mạnh vào cổ tôi.
Để lại một dấu răng.
Tôi đau đến suýt rơi nước mắt.
“Chị, câu hỏi hôm qua em hỏi chị,chị vẫn chưa trả lời em mà.”
Hắn chớp mắt, vẻ mặt chân thành như một chú cún con.
Chiều cao một mét tám chín, cánh tay dài vừa vươn ra đã có thể ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi đau đến nhăn mặt, hít một hơi lạnh.
“Thiếu gia, tôi vừa mới chia tay, không muốn vội vàng bắt đầu mối quan hệ mới.”
Tôi bất mãn nói.
Nếu để người khác biết tôi vừa chia tay đã vội vàng hẹn hò người khác.
Chắc chắn sẽ có người nói ra nói vào.
Tôi thầm nghĩ trong lòng.
“Từ Phàm Cảnh còn có thể nhanh chóng đính hôn, sao chị còn do dự?” Chú cún con bất mãn.
Nên nói là sói mới đúng, cún con còn dịu dàng hơn hắn nhiều.
Tôi không trả lời. Trình Triệt bất mãn lại cắn tôi một cái nữa.
Tôi kêu lên một tiếng, oán hận nhìn hắn.
Trình Triệt đứng dậy.
“Em đã gọi tài xế đưa chị đi làm rồi.”
“Buổi chiều em sẽ đến đón chị, không muốn cũng phải muốn.”
Trình Triệt nói một hơi hết câu, hoàn toàn không cho tôi cơ hội thương lượng.
10
Sau khi Ôn Thiển đi, Trình Triệt gồi xuống sofa.
Mở điện thoại, nhấp vào tấm ảnh đã lưu trong điện thoại.
Đó là một tấm ảnh đã được lưu giữ trong điện thoại suốt ba năm.
Cô gái trong ảnh còn non nớt, ngây thơ.
Tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Ôn Thiển không biết, Trình Triệt đã chú ý đến cô từ lâu rồi.
Buổi tiệc tối đó, cũng không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Ba năm trước, Ôn Thiển bởi vì thành tích học tập xuất sắc, cách đối nhân xử thế không có gì đáng chê trách.
Thầy cô và bạn bè đều yêu mến cô.
Ngay cả ông trời cũng đặc biệt ưu ái cô.
Ban cho cô một vẻ ngoài thanh tú, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác không khỏi muốn đến gần.
Bất cứ ai nhắc đến Ôn Thiển, đều không khỏi khen ngợi cô.
Một cô gái tốt đẹp như vậy.
Thực sự là một tấm biển hiệu tốt của trường.
Một cách tự nhiên, cô được cử đi du học trao đổi ở nước ngoài.
Ngày đầu tiên Trình Triệt gặp Ôn Thiển cũng là một ngày mưa.
Cả người cô ướt sũng.
Nhưng vẫn cố gắng che chắn thứ gì đó trong lòng giữa cơn mưa lớn.