Không Còn Là Kẻ Thế Thân

Chương 4



Trình Triệt đi theo cô.

Chỉ thấy cô lấy ra từ trong lòng một chú mèo tam thể nhỏ.

Trông chưa đầy ba tháng tuổi.

Ôn Thiển tìm cho chú mèo một cái hộp giấy.

Rồi cho nó uống sữa.

Sau khi ổn định chỗ ở cho chú mèo, cô mới mặc bộ quần áo ướt sũng trở về ký túc xá.

Sau đó, Trình Triệt thường xuyên đến nơi đó.

Đôi khi hắn thấy Ôn Thiển ôm chú mèo nhỏ phơi nắng.

Đôi khi ở trên chiếc ghế dài bên cạnh.

Ôn Thiển đang đọc sách, chú mèo nhỏ nằm ngủ trên đùi cô.

Lần nữa Trình Triệt gặp Ôn Thiển là tại một hội nghị phát biểu của sinh viên quốc tế.

Ôn Thiển là đại diện phát biểu trên bục.

Nhìn cô gái đang tự tin nói chuyện trên bục, Trình Triệt biết được tên cô.

Sự rung động của chàng trai trẻ đã sớm nảy mầm từ lúc đó.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra, bấm nút chụp ảnh.

11

“Dừng ở đây được rồi, cảm ơn anh.”

Tôi nói lời cảm ơn với tài xế.

Rồi quay người lao vào mưa, chạy nhanh về phía công ty.

“Lại dính mưa rồi Thiển Thiển.” Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng rút khăn giấy lau những giọt mưa trên người tôi.

“Hì hì, lại quên mang ô rồi.” Tôi cảm ơn cô ấy.

Mưa ở Bắc Kinh luôn là như vậy.

Cứ mưa là không dứt.

Tôi đặt đồ đạc xuống, rồi vùi đầu vào công việc.

Tài liệu này phải được dịch xong trong ngày hôm nay.

Tôi mở máy tính.

Các đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu tám chuyện.

“Nghe nói chưa? Từ Phàm Cảnh và Lương Thiến sắp đính hôn rồi đấy.”

“Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, Từ Phàm Cảnh theo đuổi Lương tiểu thư những hai mươi năm cơ mà.”

“Giờ thì cuối cùng cũng theo đuổi được rồi.”

“Nhưng tôi nghe nói Từ Phàm Cảnh có bạn gái rồi.”

“Con bé đáng thương đó, chắc chắn sẽ rất đau khổ.”

“Haiz, chuyện hôn nhân của giới thượng lưu, làm sao chúng ta hiểu được.”

Mấy người mỗi người một câu bàn tán chuyện bát quái của giới thượng lưu Bắc Kinh.

Nào ai biết, tôi chính là cái kẻ đáng thương đó.

Tôi lắc đầu, cười khổ.

Điện thoại nhận được tin nhắn của Từ Phàm Cảnh.

“Ôn Thiển, em xin lỗi anh đi, chúng ta vẫn có thể sống tốt với nhau.”

Ngay cả Từ Phàm Cảnh cũng không biết.

Trước kia hắn chạy theo Lương Thiến khắp thế giới.

Giờ sắp kết hôn rồi, đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng.

Nhưng trong lòng hắn luôn có chút khó chịu.

Hắn do dự gửi cho Ôn Thiển một tin nhắn.

“Thưa anh Từ, tôi không có sở thích làm tiểu tam.” Nói xong tôi chặn số hắn.

12

Khi công việc đang làm được một nửa.

Trưởng phòng Trương đột ngột thông báo tôi cùng cô ấy đi ăn tối.

“Vậy bản dịch này thì sao?” Tôi hỏi.

“Cứ để đó đi, mai đưa cho khách hàng.”

“Em đi xe của công ty qua trước đi, chị lát nữa sẽ đến.”

Trưởng phòng Trương nói xong liền quay người trở về văn phòng.

Tôi được đưa đến trước cửa phòng riêng.

Vừa đẩy cửa bước vào.

Tôi nhìn thấy Lương Thiến.

Vừa định quay người bỏ đi.

Lương Thiến lên tiếng.

“Ôn tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

Tôi quay đầu nhìn cô ta.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi và Lương tiểu thư trước đây chưa từng quen biết.”

Nói xong tôi quay người muốn đi, nhưng lại bị nhân viên phục vụ ở cửa chặn lại.

“Ôn tiểu thư, tôi cho cô một trăm vạn, rời khỏi Bắc Kinh đi.”

“Tôi và A Cảnh sắp đính hôn rồi, không muốn vì người ngoài mà sinh thêm chuyện.”

Tôi bật cười, đây là đang diễn phim thần tượng sao?

Phim thần tượng còn cho những năm trăm vạn tệ cơ, cô ta đúng là chơi không đẹp.

“Tôi và hắn đã chia tay rồi, không liên quan gì đến việc hai người kết hôn cả.”

“Hay là, Lương tiểu thư, cuộc hôn nhân mà cô chắc chắn như vậy, cô đang lo lắng điều gì sao?”

Tôi không ghét Lương Thiến.

Dù có khốn nạn đến đâu, đó cũng là chuyện của Từ Phàm Cảnh.

Không liên quan đến Lương Thiến.

Nhưng cái thái độ cao ngạo của người có tiền này thật khiến người ta ghê tởm.

Tôi không có ý định muốn giao tiếp.

Cũng không đồng ý với yêu cầu mà Lương Thiến đưa ra.

Quay người bước ra khỏi nhà hàng.

Đến khi trở về chỗ làm.

Phát hiện đồ đạc đã được đóng gói xong.

Còn có một lá đơn xin thôi việc.

Thật là trẻ con.

13

Tôi cầm đồ đạc về nhà.

Vừa xuống lầu đã nghe thấy tiếng đổ vỡ của đồ sứ.

“Thiển Thiển, mau về xem sao, hình như bố cô đến đấy.” Người hàng xóm ở dưới lầu nói với tôi.

Cả người tôi như rơi vào hầm băng.

Bỏ lại đồ đạc trên tay, tôi vội vàng chạy lên lầu.

“Con gái tôi dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp?” Người đàn ông đó gào lên.

Mẹ tôi bị bệnh tim, mấy năm nay sức khỏe không tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng.

Tôi không biết ông ta đã tìm đến đây bằng cách nào.

Vừa bước vào nhà đã thấy cơm canh vương vãi khắp sàn, đồ đạc bị đập phá tan tành.

Còn có mẹ tôi đang nằm trên đất thở dốc.

Tôi vội vàng chạy tới đỡ bà dậy, cho bà uống một viên thuốc trợ tim.

“Nơi này không chào đón ông, ông đi đi.” Tôi lạnh lùng nói.

Người đàn ông thấy tôi về, cười nịnh nọt:

“Thiển Thiển, chẳng phải bố nhớ con sao, đến thăm con thôi mà.”

Tôi cố nén cơn buồn nôn: “Bố tôi chết lâu rồi.”

Tôi không khách khí đáp lời.

Người đàn ông thay đổi vẻ mặt tươi cười.

Tôi đại khái đoán được mục đích ông ta đến đây.

Chẳng qua là nợ nần cờ bạc.

Muốn tôi giúp trả nợ.

“Thiển Thiển, dù sao tôi cũng là bố cô, cô không thể mặc kệ tôi được.”

“Nếu không tôi có thể đến tòa án kiện cô đấy.”

Tôi trấn an mẹ xong, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ trước mặt.

“Cần bao nhiêu?”

Người đàn ông thấy tôi lên tiếng, mặt lại nở nụ cười tươi rói.

“Một trăm vạn.”

Thật là một cái giá trên trời.

“Thiển Thiển vừa mới tốt nghiệp, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho ông.” Mẹ tôi giận dữ nói.

“Tôi nghe người ta nói con bé quen một người bạn trai giàu có, sao lại không có nổi một trăm vạn chứ.”

“Coi như là tiền sính lễ đi, cô bảo thằng đó đưa một trăm vạn, sau này tôi cũng không đến làm phiền nữa…”

Người đàn ông nói xong, liền nằm phịch xuống ghế sofa một cách vô lại.

14

Khi Trình Triệt tan làm đến công ty đón tôi, hắn phát hiện tôi đã rời đi.

Sau khi hỏi thăm đồng nghiệp, hắn lái xe đến trước cửa nhà.

Vừa bước chân vào, khung cảnh hỗn độn bày ra trước mắt. Gã đàn ông ngồi trên ghế sofa nhìn Trình Triệt, người ăn mặc lịch lãm, lập tức nở nụ cười tươi rói.

“Cậu chính là bạn trai của Tiểu Thiển nhà ta sao?”

“Vậy thì thế này, cậu thay con bé đưa cho tôi một trăm vạn tiền sính lễ, nhà chúng tôi sẽ gả con gái cho cậu.”

Trình Triệt không đáp lời gã, xoay người bước đến bên tôi.

“Làm ơn, anh đưa mẹ tôi rời khỏi đây.” Tôi nói với Trình Triệt.

Trình Triệt gọi vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, đỡ mẹ tôi ra ngoài.

“Tôi cho ông hai trăm vạn, sau này đừng bao giờ đến làm phiền cuộc sống của họ nữa.” Trình Triệt nói với gã đàn ông, đồng thời đưa ra một tấm thẻ.

Gã đàn ông trung niên lập tức tươi cười hớn hở.

“Trình Triệt, tôi không cần.” Tôi nhanh tay giật lấy tấm thẻ, trả lại cho hắn.

“Ông cứ để lại số tài khoản đi, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho ông.” Tôi nói với người mà danh xưng “cha” kia.

Gã đàn ông dù không vui, nhưng vẫn để lại số tài khoản rồi lủi thủi rời đi.

15

Nơi này không thể ở lại được nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...