Không Còn Là Kẻ Thế Thân

Chương 6



21

"Tại sao lại nhằm vào Từ gia và Lương gia?" Tôi rót một cốc nước đưa cho Trình Triệt.

Ngượng ngùng đến mức chẳng biết phải nói gì.

Cuối cùng lại thốt ra một câu hỏi ngớ ngẩn.

Trình Triệt không đáp lời.

Hắn uống một ngụm nước, khép mắt tựa lưng vào ghế sofa.

Cả người thả lỏng, không chút gượng gạo.

Không biết là do xấu hổ.

Hay là thực sự đã quá mệt mỏi.

Nhìn kỹ, tôi thấy quầng thâm dưới mắt hắn còn rõ mồn một.

Chiếc sofa nhỏ bé của tôi, thật là làm khó hắn rồi, không đủ chỗ cho một vị Phật cao gần mét chín như hắn.

Tôi lắc đầu, đặt đồ ăn mang về. Rồi quay người đi tắm.

Đợi đến khi tôi tắm xong bước ra.

Trình Triệt dường như đã ngủ say.

Tôi sợ tiếng máy sấy tóc sẽ đánh thức hắn.

Nên không sấy tóc mà chỉ dùng khăn bông quấn lại.

Đêm xuân ở kinh thành vẫn còn se lạnh.

Đặc biệt là ngoài cửa sổ còn đang mưa lớn.

Tôi vặn nhỏ ánh đèn trong phòng.

Lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người Trình Triệt.

Nhưng ngay khoảnh khắc vừa đắp chăn xong.

Trình Triệt đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy tôi.

"Ôn Thiển, cho em một cơ hội, được không?"

Hắn vẫn nhắm mắt.

Nhưng lại siết chặt tôi vào lồng ngực.

Hít hà mùi hương trà nhàn nhạt dễ chịu trên người chàng trai.

Tim tôi đập như sấm động.

Trong một thoáng mê muội, tôi khẽ đáp một tiếng "Ừ."

22

Vòng tay Trình Triệt ôm tôi càng thêm siết chặt.

"Chị đồng ý rồi." Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười rạng rỡ.

"Ừ, nhưng anh buông tôi ra trước đã, tóc tôi vẫn còn ướt." Tôi bất lực nói.

"Không buông, trừ khi chị hôn em một cái." Trình Triệt mở mắt, nhìn thẳng vào tôi không chút e dè.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bầu không khí trở nên vô cùng ái muội.

Tôi ngượng ngùng chạm nhẹ vào má hắn.

Hắn không hài lòng, ôm tôi càng thêm chặt.

Rồi nhanh như chớp lật người đè tôi xuống dưới thân.

Hài lòng mỉm cười, hắn khẽ mổ một cái lên môi tôi.

Rồi mới chịu rời khỏi người tôi.

Sau khi ăn xong đồ ăn mang về.

Trình Triệt nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Chị, tối nay em có thể không về được không?"

"Không... được."

Lời còn chưa dứt, Trình Triệt đã chui tọt vào phòng tắm chật hẹp của tôi.

Bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Nhưng, tôi chỉ có một chiếc giường.

Tôi lắc đầu, ôm một chiếc chăn, cuộn tròn trên ghế sofa.

Để lại chiếc giường cho vị thiếu gia nhỏ tuổi này.

23

Trình Triệt tắm xong bước ra, nhìn thấy tôi đang co ro trên ghế sofa.

Hắn bế bổng tôi lên.

"Chị, giường có nhỏ đến đâu cũng đủ chỗ cho hai người."

Trình Triệt chui vào ổ chăn của tôi.

Mặt tôi đỏ bừng như gấc chín.

Xung quanh tràn ngập hơi thở nồng nhiệt của tuổi trẻ.

Hắn từ từ tiến lại gần tôi.

Ôm trọn cả người tôi vào lòng.

Đều là người trưởng thành, tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể hắn lúc này.

Nhưng hắn chỉ ôm tôi, nghiêng người khẽ hôn.

Không có bất kỳ hành động nào đi quá giới hạn.

Tôi bị hắn hôn đến khó chịu.

Khẽ rên rỉ thành tiếng.

"Được không chị?" Giọng Trình Triệt thì thầm bên tai tôi, mang theo sự dụ dỗ khó cưỡng.

Tôi không nói, nhưng cơ thể lại thành thật đáp lại hắn.

Chàng trai trẻ cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.

Hắn cởi bỏ chiếc áo ngủ kín đáo mà tôi đang mặc.

Bàn tay hắn vuốt ve từng tấc da thịt trên người tôi, nụ hôn nhẹ nhàng lướt xuống cổ tôi.

Chàng trai trẻ đè tôi xuống dưới thân, dịu dàng chiếm lấy tôi làm của riêng.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đến rơi nước mắt.

Sau đó, Trình Triệt thay một bộ ga giường mới tinh tươm.

Ôm tôi vào lòng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của tôi.

Hắn hôn lên giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt tôi.

"Chị, em sẽ chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm với chị cả đời."

24

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Định vươn tay lấy điện thoại.

Nhưng toàn thân đau nhức, xương cốt như rời ra từng mảnh.

Trình Triệt nhẹ nhàng ấn tôi trở lại vòng tay hắn.

Rồi với tay nhấc máy.

"Thiển Thiển, em về đi, sau này anh sẽ không cãi nhau với em nữa." Là điện thoại của Từ Phàm Cảnh.

Tôi đã chặn số hắn từ lâu.

Vậy mà hắn lại đổi số khác gọi đến.

Trình Triệt vừa nghe thấy giọng hắn, sắc mặt liền trở nên khó chịu.

"Cút. Đang ngủ, đừng làm ồn."

Nói xong, Trình Triệt cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc cô gái trong lòng.

Cho đến khi người trong ngực khe khẽ rên rỉ.

Hắn mới tắt điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Từ Phàm Cảnh ngẩn người hồi lâu.

Mãi sau mới nhận ra người vừa lên tiếng là ai.

Hắn tức giận nghiến chặt nắm tay.

"Anh thật là nhỏ mọn." Tôi dụi đầu vào ngực Trình Triệt, không nhịn được cười trêu hắn.

"Chị không biết đâu, hôm qua nhìn thấy chị từ xe hắn bước xuống, em tức đến muốn nổ tung."

Trình Triệt ôm chặt tôi, giọng đầy bất mãn nói.

25

Ngày hôm sau, tin tức nổi bật trên mạng xã hội lan truyền việc Từ gia và Lương gia lại hủy hôn.

Không biết Từ Phàm Cảnh nổi cơn điên gì.

Đột nhiên lại không muốn cưới Lương Thiến nữa.

Vì chuyện này mà còn bị ông nội Từ cho ăn mấy roi.

Lúc tôi xuống lầu mua cà phê thì gặp Lương Thiến.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe vì khóc.

"Cô hài lòng rồi chứ, Ôn Thiển? A Cảnh vì cô mà hủy hôn đấy."

"Lương tiểu thư, cuộc hôn nhân của hai người, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nhúng tay vào."

Tôi bất lực cười nhạt, cô gái trước mắt khóc đến mức khiến người ta nhìn thấy mà thương xót.

"A Cảnh theo đuổi tôi hơn hai mươi năm, vậy mà hắn lại quay đầu yêu cô, cô chẳng qua chỉ là kẻ thay thế cho tôi mà thôi."

"Nhưng hôm đó cô cũng nghe thấy rồi đấy, chính miệng hắn nói, đối với tôi chỉ là chơi đùa cho vui."

Con người Từ Phàm Cảnh thật nực cười, vĩnh viễn chỉ muốn những thứ mình không có được.

Nói trắng ra chính là đồ hồ đồ.

"Cô tưởng rằng có thể yên ổn gả vào Trình gia sao?" Lương Thiến chế giễu.

"Không cần cô bận tâm, hy vọng sau này hai người đừng bao giờ đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa."

26

Ngày hôm sau, Trình Triệt đưa tôi về một căn biệt thự xa hoa có vườn hoa ở trung tâm thành phố.

"Gặp người nhà anh, thật sự không cần chuẩn bị gì sao?"

Tôi lo lắng hỏi trên xe.

"Cứ giao cho em, đừng lo lắng." Trình Triệt nắm tay tôi, dẫn tôi bước vào bên trong.

Khi vào đến khu vườn.

Một chú mèo mập ú màu cam chạy ra.

Không ngừng dụi dụi vào ống quần tôi.

Nó thật thân thiện, tôi ngồi xuống vuốt ve đầu nó.

Nó lập tức lật bụng ra.

"Bởi vì nó là mèo của chị mà."

Trình Triệt dịu dàng mỉm cười.

Tôi kinh ngạc.

Lúc trước khi rời đi, tôi đã gửi nó cho một bạn sinh viên bản địa chăm sóc.

Không ngờ lại gặp lại nó ở đây.

Cũng chính lúc này tôi mới biết.

Tình cảm của Trình Triệt dành cho tôi không phải chỉ là nhất thời rung động vì nhan sắc.

Mà là hắn đã quan sát tôi từ rất lâu, rất lâu rồi.

Bố mẹ hắn cũng không phản đối chúng tôi.

Vị phu nhân được chăm sóc kỹ lưỡng, vừa nhìn thấy tôi.

Liền nắm lấy tay tôi, đeo vào tay tôi một chiếc vòng ngọc bích.

"Ngoan ngoan, thằng nhóc thối tha này cuối cùng cũng chịu đưa con về rồi."

Bà thân thiết nắm tay tôi.

Khen ngợi tôi từ đầu đến chân.

Xua tan mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng tôi.

Sau đó tôi hỏi Trình Triệt.

"Tại sao người nhà anh không bắt anh tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn?"

Trình Triệt vẻ mặt kiêu ngạo.

"Nhà em có đâu ngai vàng mà cần, hơn nữa em rất giỏi, không cần dựa vào hôn nhân để củng cố địa vị."

Tôi tựa đầu vào lòng Trình Triệt.

Không dám tin rằng một chàng trai tốt đẹp như vậy lại để tôi gặp được.

Trình Triệt vuốt nhẹ mái tóc tôi.

Chính hắn cũng không thể tin được.

Hắn đã hái được vầng trăng của riêng mình.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

 

 

Chương trước
Loading...