Đốt Cháy Lý Trí
Chương 1
1
Giọng anh ta khàn đặc, phát âm không rõ ràng nhưng lại khiến tôi nhất thời không phản ứng kịp.
"Lương Tiêu, ý anh là gì?"
Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng nước được nuốt chậm rãi, những bọt khí nhỏ li ti dâng lên rồi vỡ tan.
Tôi vô thức liếm môi.
Đối mặt với một kẻ điên không căng thẳng mới là lạ.
Không lâu sau, một tràng cười nhẹ vang lên từ phía bên kia,cất giọng điệu lười nhác và có phần bỡn cợt.
"Ngày hai người đính hôn, Giang Thịnh cùng bố mẹ đôi bên sẽ nhận được một tài liệu giống hệt nhau. Đây là…"
"Quà mừng của tôi."
Tôi nhíu mày. "Lương Tiêu, giữa tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Anh có bệnh à?"
Tiếng cốc bị đặt xuống mặt kính vang lên lạnh lùng, giọng anh ta trầm thấp.
"Hựu Hựu, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể bình yên mà không làm phiền nhau. Nhưng lần này, chính cô là người đã vượt quá giới hạn trước."
"Tôi vượt giới hạn ở đâu?"
Giọng anh ta bỗng nhiên lạnh hẳn đi.
"Ai cũng được, nhưng Giang Thịnh thì không."
Ngay giây tiếp theo, tiếng thủy tinh vỡ chát chúa như đập mạnh vào màng nhĩ, rồi cuộc gọi bị cắt đứt.
Làm tình nhân của Lương Tiêu suốt ba năm, tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng anh ta là một kẻ điên đáng sợ với sự tinh ranh đến tận xương tủy.
Mọi chuyện bắt đầu từ một câu chuyện phá sản cũ rích.
Cha tôi, Tô Tích Quốc đầu tư vào một dự án bất động sản dang dở và chỉ sau một đêm đã mắc nợ hàng chục triệu, chủ nợ lên đến cả trăm. Ông ta một mình trốn ra nước ngoài, để lại đống hỗn độn cho mẹ và tôi gánh vác.
Chúng tôi bán hết mọi tài sản, vay mượn khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu tám triệu.
Mẹ tôi vốn là một quý bà sống trong nhung lụa, không chịu nổi cảnh phải hạ mình cầu xin người khác, chẳng bao lâu sau thì bị chẩn đoán trầm cảm.
Năm đó tôi vừa học lớp 12, ban ngày đến trường, ban đêm làm việc đến hai giờ sáng, kết quả thi đại học tệ hại không thể tả.
Tôi nhận được giấy báo nhập học từ một trường bình thường cách nhà rất xa, nhưng không để mẹ biết mà lặng lẽ xé nó đi.
Lúc tôi xé giấy báo, một tên say rượu đứng gần đó huýt sáo trêu chọc.
Vừa khóc, tôi vừa giơ con dao thái rau lên dọa hắn bỏ chạy.
Sau này, chủ nợ ngày càng hung hãn, cào nát cánh cửa nhà tôi, chủ nhà thì gõ cửa đòi tiền bồi thường, mẹ sợ đến mức trốn dưới gầm giường.
Tôi dùng số tiền lương vừa nhận để dỗ dành chủ nhà rời đi.
Sau đó kéo mẹ ra khỏi gầm giường, đưa bà xem số tiền mình kiếm được trong tháng: “Mẹ thấy không, số tiền này còn nhiều hơn lương của sinh viên mới tốt nghiệp. Có con ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ trả hết nợ.”
Nhưng sắc mặt bà lập tức thay đổi: “Dù thế nào cũng phải học đại học. Con gái nhà người ta đi học, con cũng phải học.”
Tôi thành thật nói với bà: “Mẹ, con chẳng đậu trường nào cả, con không có khiếu học hành.”
Mắt bà lại lặng lẽ đỏ hoe. Trước khi gia đình xảy ra chuyện, tôi luôn nằm trong top đầu của trường.
Những ngày sau đó là vô số đêm vùi đầu vào công việc, nhưng cuộc sống lại ngày càng chật vật.
Cho đến một đêm, khi ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi bỗng nhận ra một sự thật.
Kiếm mấy ngàn mỗi tháng bằng cách cắm đầu cắm cổ làm việc ngày đêm, có làm cả đời cũng không thể lấp đầy cái hố nợ khổng lồ ấy.
Sợi dây vốn đã căng cứng, chỉ cần chạm vào lưỡi dao sắc bén là sẽ đứt.
Chủ nợ thường xuyên kéo đến nhà, những lời chửi rủa ngày càng trắng trợn, không còn chút kiêng dè nào.
"Sao không để con gái bà làm vợ bé hay tình nhân của mấy kẻ lắm tiền, tiền ngủ một đêm cũng đủ trả nợ cho chúng tôi đấy!"
Mẹ tôi trợn mắt, gần như phát điên, vừa gào lên "Để con gái bà đi đi! Để nó đi! Cút đi!" vừa ném ly tách, bát đĩa, tất cả vỡ tan tành trên mặt đất.
Tối hôm đó, tôi vừa khóc vừa gọi điện cho Giang Thịnh, anh ấy bắt máy rất nhanh.
Lúc đó, anh ấy đang là sinh viên năm hai tại một trường đại học trọng điểm. "Hựu Hựu, đừng sợ, đợi anh tốt nghiệp rồi, anh sẽ nuôi em."
Thì ra, anh ấy vẫn còn muốn đặt tôi trong tương lai của mình.
Tôi kể lại những lời của chủ nợ, Giang Thịnh tức giận vô cùng. "Tiền có thể từ từ kiếm lại, nhưng sự trong sạch của con gái thì sao có thể đánh mất?"
Tôi hỏi: "Anh có để ý không?"
Giang Thịnh thở dài. "Hựu Hựu, có người đàn ông nào mà không để ý chuyện này chứ?"
Lý lẽ tôi đều hiểu cả, nhưng vẫn không khỏi thở dài. "Nhưng em không thể kiếm thêm tiền nữa rồi."
Giang Thịnh nói: "Đừng vội, ba ngày sau anh sẽ chuyển cho em trước mười vạn."
Đó là toàn bộ tiền tiêu vặt của anh ấy. Tôi nghe mà sống mũi cay cay, khóe mắt nóng bừng.
2
Đêm đầu tiên vào lúc mười hai giờ, một đám thanh niên tóc vàng tụ tập trước cửa nhà tôi, ném đầu thuốc lá vào sân, buông những lời thô tục.
Ngày thứ hai, bác bảo vệ gõ cửa nói rằng hàng xóm phàn nàn rất nhiều, bảo chúng tôi mau chóng dọn đi.
Tôi khẩn cầu: “Ông ơi, bọn cháu sắp có tiền rồi, xin cho cháu thêm vài ngày nữa.”
Ông thở dài, lắc đầu rồi rời đi.
Đêm thứ ba, tôi đứng trước cửa một quán ăn, chờ mãi vẫn không nhận được khoản tiền chuyển khoản.
Ngón tay run rẩy bấm số, thử đến lần thứ năm, cuối cùng cũng nhập xong số của Giang Thịnh.
Cầu xin tiền từ người mình thích—đó là cảm giác nhục nhã đến mức nào?
Nghe giọng nói trầm ấm của anh ấy qua điện thoại: “Alo?”, tôi mới nhận ra cơ mặt mình đã cứng đờ, môi mấp máy nhưng không thốt được lời nào.
Giang Thịnh lên tiếng trước.
“Hựu Hựu, thẻ của anh bị ba mẹ lấy đi rồi, anh…”
Anh ấy thở dài: “Em đợi thêm chút nữa nhé? Anh sẽ thuyết phục họ. Giờ anh đang dạy kèm, có lương sẽ gửi ngay cho em…”
Ngoài cửa lại có người đập mạnh, tôi hầu như không nghe rõ những lời sau đó.
Cũng không biết mình đã cúp máy từ lúc nào.
Và đúng lúc ấy, Lương Tiêu xuất hiện.
3
Người đến tìm tôi là một thanh niên đeo kính gọng vàng, nói tiếng phổ thông pha giọng Quảng Đông.
Anh ta bảo rằng ông chủ của mình muốn giúp tôi trả nợ, còn về việc tôi phải làm gì, thì đợi gặp mặt rồi hẵng nói.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một lão đại đầy nếp nhăn và vết đồi mồi, răng vàng lấp lánh, y như trong phim TVB.
Nhưng khi đã đến đường cùng thì con người ta luôn muốn thử một lần. Không chấp nhận được thì cùng lắm lại bỏ chạy thôi.
Cuộc gặp gỡ ấy ngoài dự đoán của tôi.
Anh ta rất cao, da trắng, khoác một chiếc áo len chui đầu màu xám.
Nhìn có vẻ trẻ trung, dễ lừa gạt.