Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Không Nỡ Ly Hôn

Chương 3



 [Vợ nói mình là người nhà kìa!!!]

[Vợ ơi vợ ơi vợ ơi!]

[Vợ yêu dấu của tôi nói tôi là người nhà của cô ấy á á á á!]

“Biết rồi, tôi sẽ đi.” Lục Thanh Trạch bình tĩnh đồng ý.

Vừa nãy còn nói tôi ác độc cơ mà, tôi liếc nhìn anh ta một cái.

Hừ~ Đàn ông.

6

Cuối tuần, tôi và Lục Thanh Trạch cùng nhau đến khu nghỉ dưỡng tổ chức tiệc.

Đây là một buổi tụ tập mang tính giải trí, những người đến đều là bạn bè cùng trang lứa, mặc dù cũng có lẫn một vài mối quan hệ làm ăn, nhưng nhìn chung vẫn là giới trẻ tự tổ chức để vui chơi, nên so với những buổi tiệc rượu thương mại chính thức thì thoải mái hơn nhiều.

Khi tôi khoác tay Lục Thanh Trạch bước vào sảnh tiệc, bên trong đã có không ít người.

Nhìn thấy Lục Thanh Trạch xuất hiện, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Ôi trời, tôi không nhìn nhầm chứ, Lục Thanh Trạch đến cái loại tiệc này của chúng ta á?”

“Cứ có cảm giác anh ta phải đi dự tiệc rượu với mấy người tầm tuổi bố mình mới đúng.”

“Người ta đi cùng vợ đấy, anh ta với Lê Diệu Tĩnh kết hôn hai năm rồi nhỉ, không ngờ tình cảm vẫn tốt ghê.”

“Trai tài gái sắc, thật xứng đôi.”

“Chắc là tình yêu đích thực rồi, ngưỡng mộ quá.”

Tiếng bàn tán xung quanh vọng lại, khóe miệng Lục Thanh Trạch sắp sửa không nhịn được nữa rồi. Anh ta vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đắc ý: [Đám người này thật có mắt nhìn, đúng vậy, tôi và vợ là xứng đôi nhất!]

Tôi nhìn Lục Thanh Trạch cố gắng kìm nén khóe miệng, bất lực khẽ cười.

Cái tên này, chắc anh đã nghĩ hết những chuyện buồn bã cả đời rồi nhỉ.

[Hừ, cái gì mà tình yêu đích thực, chỉ là hôn nhân thương mại thôi. Cái con đàn bà này nhìn là biết ngay vai ác nữ, tổng tài bá đạo sẽ không thích loại yêu tinh lẳng lơ này đâu, anh ấy chỉ thích những cô gái bình dân, lương thiện, xinh đẹp như tôi thôi!]

Đột nhiên, một giọng nữ the thé, chói tai vang lên trong tâm trí.

Tôi khựng lại một chút, theo hướng âm thanh mà quay đầu nhìn.

7

Đó là một cô gái mặc đồng phục phục vụ, tay bưng khay rượu, chắc là nhân viên của khu nghỉ dưỡng.

Cô ta dường như không ngờ tôi lại đột nhiên nhìn mình, vẻ mặt ghen tị không kịp thu lại, trở nên buồn cười, méo mó, cứng đờ trên mặt.

[Nhìn tôi làm gì, đồ thần kinh!]

Cô gái này sao lại có ác ý với tôi lớn như vậy? Tôi có chút nghi hoặc, rõ ràng là không quen biết, đây là lần đầu tiên gặp mặt mà.

Rất nhanh, một giọng nói hơi máy móc giải đáp thắc mắc cho tôi.

[Ký chủ, hệ thống phát hiện độ hảo cảm của Lục Thanh Trạch đối với bạn là 0, xin hãy nhanh chóng tăng độ hảo cảm.]

Đây là…? Tôi nhíu mày.

Là một người yêu thích tiểu thuyết lâu năm, trong đầu tôi lập tức hiện ra những từ khóa:

Giọng máy móc, ký chủ, độ hảo cảm.

Cô gái này có hệ thống công lược sao?

Tôi khựng lại một chút, cũng không quá ngạc nhiên, dù sao tôi cũng có được năng lực đọc suy nghĩ phi khoa học này rồi.

Điều khiến tôi để ý hơn là mục tiêu công lược của cô ta…

Tôi lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Trạch bên cạnh, phát hiện anh ta lúc này đang chăm chú nhìn cô gái kia.

Rõ ràng độ hảo cảm là 0, vậy mà cô ta vẫn thu hút được sự chú ý của anh ta sao? Lòng tôi chùng xuống.

Một đối thủ tình trường mang theo bàn tay vàng hệ thống, khí thế hung hăng, không dễ đối phó rồi…

[Ký chủ chú ý, độ hảo cảm của Lục Thanh Trạch đối với bạn là -100.]

Hả? Vẻ mặt nghiêm trọng của tôi cứng đờ.

Cô gái đối diện vẻ mặt còn ngơ ngác hơn tôi.

[Hệ thống, cậu bị lỗi rồi à! Sao Lục Thanh Trạch đột nhiên trừ tôi 100 độ hảo cảm!]

Đúng vậy, sao đột nhiên lại âm một trăm rồi? Tôi cũng tò mò.

[Đáng ghét, sao vợ cứ nhìn chằm chằm vào con đàn bà đó vậy!] Tiếng lòng đầy ghen tuông của Lục Thanh Trạch vang lên.

[Vợ ơi, nhìn anh nhiều hơn đi, anh đẹp hơn mà.] Anh ta không chút động tĩnh di chuyển cơ thể, lặng lẽ chắn tầm mắt tôi nhìn cô gái kia.

Tầm nhìn trước mắt bị lồng ngực rắn chắc được bao bọc hoàn hảo bởi bộ vest che khuất, tôi vội vàng quay đầu đi không dám nhìn nữa, sợ mình nổi lòng tà dâm mà ra tay.

[Cô ấy quay đầu đi rồi, vậy mà cô ấy quay đầu đi rồi, quả nhiên cái bộ dạng “chồng già” của mình đã không còn chút hấp dẫn nào với cô ấy sao QAQ…]

Sao có thể!

Tôi liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của anh ta, lại nhìn vóc dáng của anh ta, cái “cấu hình” này đối với tôi sức hấp dẫn quả thực bùng nổ mà!

[Con đàn bà đó có gì đẹp chứ!]

[Chẳng lẽ, bởi vì cô ta là phụ nữ?]

Tôi: ?

[Đáng ghét, vợ mình thay đổi sở thích từ bao giờ vậy?]

[Bây giờ mình đi phẫu thuật chuyển giới còn kịp không?]

Tôi: ??? Cái “não yêu đương” của anh tỉnh táo lại cho tôi nhờ!

8

Tôi sợ cái “não yêu đương” giai đoạn cuối này của Lục Thanh Trạch thật sự bốc đồng đi chuyển giới, vội vàng lên tiếng.

“Thanh Trạch, mọi người đều nói chúng ta rất xứng đôi đấy.”

“Ừ, anh nghe thấy rồi.” Lục Thanh Trạch điềm tĩnh trả lời.

[Đúng vậy đúng vậy, chúng ta mới là xứng đôi nhất, vậy nên vợ có thể đừng thích người khác được không…]

Tôi nhìn Lục Thanh Trạch đang cố tỏ ra bình tĩnh mà thở dài, trong lòng ngày ngày thổ lộ, anh cứ mạnh dạn nói ra đi chứ.

Anh ta dường như vẫn luôn không tự tin trong chuyện tình cảm, luôn cảm thấy tôi ghét anh ta, sợ rằng nếu nói toạc ra thì tôi sẽ lập tức trở mặt bỏ đi.

Xem ra muốn anh ta chủ động tỏ tình, vẫn cần tôi cho anh ta một vài ám hiệu rằng tôi cũng thích anh ta mới được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...