Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Không Nỡ Ly Hôn
Chương 4
Còn về việc tại sao tôi không chủ động…
Nghĩ đến lúc ban đầu tôi động lòng rồi phải chịu đựng sự chua xót, rối rắm vì sự im lặng của anh ta, tôi tuyệt đối không tỏ tình trước!
“Họ cũng khá có mắt nhìn đấy.” Tôi cười híp mắt nói.
Lục Thanh Trạch ngơ ngác vài giây: “Em…”
[Lời này của cô ấy có phải là ý mà mình đang nghĩ không!]
“Tĩnh Tĩnh!” Lục Thanh Trạch không tự chủ được gọi tôi bằng cái tên thân mật đã lâu không dùng, đôi mắt đen lạnh lùng giờ phút này như chứa đầy những vì sao, lấp lánh dịu dàng.
“Dạ?” Tôi ngọt ngào đáp lời.
“Hai vị có muốn dùng thử cocktail không ạ?”
Giọng nữ the thé giả bộ nũng nịu cắt ngang ánh mắt đang giao nhau của chúng tôi, cái lớp giấy dán trên cửa sổ đã có vết rách lại bị dán thêm một lớp nữa.
Lục Thanh Trạch nhìn người vừa đến lập tức lạnh mặt: “Không cần, cảm ơn.”
[Đáng ghét, vừa nãy rõ ràng mình sắp hỏi được lòng cô ấy rồi!]
Lục Thanh Trạch tức giận mím chặt môi mỏng, trong lòng đầy ấm ức.
[Cô ta chắc chắn là cố ý!]
[Cô ta chắc chắn là nhìn ra mình và vợ đang có bầu không khí tốt, nên cố ý đến quấy rầy muốn thu hút sự chú ý của vợ mình!]
Cô ta đâu muốn thu hút sự chú ý của tôi chứ, tôi bật cười.
“Thử một chút đi ạ, đây là đồ uống đặc biệt của chúng tôi, hương vị rất… á!” Đột nhiên, cô gái đang đi rất tốt tự mình vấp phải chân trái, ngã nhào về phía trước.
Đồng thời, tiếng lòng cô ta cũng vang lên: [Góc độ này nhất định sẽ ngã vào lòng Lục Thanh Trạch một cách xinh đẹp.]
[Tiện thể làm bẩn quần áo của anh ta bằng rượu, như vậy tôi có thể ở lại bên cạnh anh ta với danh nghĩa trả nợ.]
Hệ thống: [Ký chủ thông minh quá.]
Ha ha, hệ thống ngu ngốc ơi, cậu vui mừng sớm quá rồi.
Lục Thanh Trạch phản ứng nhanh chóng, một tay ôm lấy tôi lùi lại, hoàn hảo tránh được cô gái hệ thống kia.
“Bịch!”
“Choang!”
Cô gái hệ thống ngã mạnh xuống đất, tạo ra tiếng động lớn, ly cocktail đầy ắp vỡ tan tành trên sàn.
Cô ta chật vật ngẩng đầu, máu mũi chảy dài trông vừa buồn cười vừa thu hút sự chú ý.
[Đau quá, sao anh ấy không đỡ mình!] Cô ta trong lòng tức giận không thôi.
[Ký chủ chú ý, độ hảo cảm của Lục Thanh Trạch khi nãy là -100, độ hảo cảm hiện tại là -200.]
[Cái gì!] Cô gái hệ thống không thể tin được: [Tại sao!]
Hệ thống hoảng loạn: [Tôi cũng không biết nữa!]
[Ký chủ hay là chúng ta đổi mục tiêu công lược đi, Lục Thanh Trạch khó nắm bắt quá.]
Tôi khựng lại, hóa ra có thể đổi mục tiêu sao?
Sở Dao liếc nhìn Lục Thanh Trạch: [Tôi không đổi đâu, người đàn ông ưu tú như vậy chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua!]
[Nhưng mà ký chủ…]
[Im miệng!]
Ha ha, hóa ra không phải hệ thống ép buộc, là người này tự mình muốn làm tiểu tam.
“Sở Dao, sao lại bất cẩn như vậy!” Người quản lý vội vàng chạy tới, miệng thì nghiêm khắc, nhưng động tác lại nhẹ nhàng muốn đỡ người đứng dậy.
Sở Dao không chút cảm kích, trực tiếp hất tay người quản lý ra.
“Tránh ra, bà già lắm chuyện!”
Người quản lý nhíu mày, vẻ lo lắng trong mắt nguội lạnh.
Sở Dao trừng mắt nhìn tôi đang được Lục Thanh Trạch ôm trong lòng:
[Nếu không phải cô ta bám lấy Lục Thanh Trạch thì sao anh ấy lại không đỡ tôi!]
[Còn độ hảo cảm nữa, chắc chắn là cô ta đã nói xấu tôi với Lục Thanh Trạch rồi!]
[Con đàn bà đê tiện, sớm muộn gì tao cũng cho mày “bay màu”!]
Tôi: ……
Suy đoán rất tốt, lần sau đừng suy đoán nữa.
Tôi nghe tiếng lòng của cô gái hệ thống mà chỉ thấy đau đầu.
Vô lý đổ tội cho tôi, không biết cái hệ thống đó tìm đâu ra loại người này, đúng là “não tàn” giai đoạn cuối hết thuốc chữa.
Sở Dao quay đầu đi, thu lại ánh mắt độc ác, loạng choạng tự mình đứng dậy, hai mắt rưng rưng nhìn Lục Thanh Trạch: “Tôi không sao, dù có hơi đau nhưng tôi chịu được.”
Lục Thanh Trạch phớt lờ cô ta, đôi mắt lo lắng tỉ mỉ xem xét khắp người tôi: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Không sao, may mà có anh.” Tôi an ủi vỗ nhẹ vào cánh tay anh đang ôm tôi.
Lục Thanh Trạch khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái hệ thống bằng ánh mắt lạnh lẽo.
[Hừ!] Anh ta cười lạnh trong lòng: [Cố ý ngã để tạo cơ hội tiếp xúc cơ thể quyến rũ vợ mình, một kế không thành lại giả vờ kiên cường tạo dựng hình tượng tự lực cánh sinh, thật là tâm cơ!]
[Vợ ơi, em tuyệt đối đừng bị con trà xanh đó mê hoặc nhé!] Tay Lục Thanh Trạch ôm tôi siết chặt hơn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, quá trình giải đề của Lục Thanh Trạch chính xác, nhưng đáp án lại lệch lạc đến mức khó tin.
Anh ta kiên định cho rằng cô gái hệ thống đến để quyến rũ tôi.
Vẫn chưa biết Lục Thanh Trạch đã coi mình là tình địch, Sở Dao tiếp tục cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta: “Anh à, xin lỗi vì vừa nãy đã làm anh sợ, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho anh.”
Tôi nhìn ly pha lê vỡ tan tành trên sàn, khẽ cười: “Cô vẫn nên cố gắng bồi thường thiệt hại cho khu nghỉ dưỡng đi.”
Người quản lý lạnh lùng nhìn Sở Dao, làm việc bao nhiêu năm, rõ ràng đã nhìn thấu mục đích của cô ta: “Một chiếc ly pha lê năm nghìn tệ, tôi nhớ vừa nãy cô bưng năm ly rượu.”
Năm chiếc ly rượu, vậy là hai mươi lăm nghìn tệ, sắc mặt Sở Dao trắng bệch. Cô ta chỉ là một nhân viên bình thường, làm gì có nhiều tiền như vậy.
Vốn dĩ kế hoạch của cô ta là dây dưa với Lục Thanh Trạch, ly rượu vỡ đương nhiên sẽ để Lục Thanh Trạch chịu trách nhiệm.
Nhưng bây giờ, Sở Dao nhìn về phía Lục Thanh Trạch và tôi.
[Ký chủ chú ý! Độ hảo cảm của Lục Thanh Trạch là -50, độ hảo cảm hiện tại là -250.]