SONG DIỆN LUYẾN ÁI

Chap 1



Trong năm thứ hai cuộc hôn nhân thương mại giữa tôi với Văn Thức An, Bạch Nguyệt Quang của anh ta đã trở về nước.

Lúc tôi tự giác chuẩn bị sẵn đơn ly hôn, thì hộp thư ẩn danh lại nhận được tin nhắn của đồ đệ.

[Sư phụ, con đã làm theo lời thầy rồi, sao vợ con vẫn đòi ly hôn!]

[Bé cưng nhà con chắc chắn không sai! Sai là do sư phụ!]

[Trả tiền!!!! Con muốn báo cảnh sát!]

Tôi bực bội quăng luôn cho cậu ta một cái link dây tơ hồng 9 tệ 9, cùng lời hứa bảo đảm linh nghiệm.

Kết quả là ngay hôm sau.

Tôi nhìn cổ tay Văn Thức An, người lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, chằng chịt những sợi dây tơ hồng y hệt. Tôi bỗng rơi vào trầm tư.

1

Tin tức Diệp Hạ Hoan về nước nhanh chóng lan truyền khắp giới.

Thẩm Cảnh Niên đến tìm tôi, tiện đường mang theo tấm ảnh chụp trộm của cánh paparazzi.

Chắc là bọn họ đã cố tình chọn góc máy.

Trong ảnh, Văn Thức An nghiêng đầu đỡ lấy Diệp Hạ Hoan, vẻ mặt nhìn cô ta hiếm khi dịu dàng, thậm chí có thể gọi là nuông chiều.

Tôi ngây người nhìn bức ảnh, chẳng nói chẳng rằng.

“Sau này cậu định tính sao?”

Thẩm Cảnh Niên thở dài, trầm ngâm một lúc rồi vỗ vai tôi, hào sảng nói: “Cùng lắm thì sau này anh Thẩm đây chống gậy đi ăn mày nuôi cậu!”

Nhưng kế hoạch khuyên tôi ly hôn của cậu ta còn chưa kịp triển khai, thì Văn Thức An đã về đến nhà.

“Ồ, tổng giám đốc Văn còn nhớ đường về nhà cơ đấy. Tôi cứ tưởng là--”

“Thẩm Ngân tìm cậu.”

Văn Thức An cắt ngang giọng điệu quái gở của Thẩm Cảnh Niên.

Anh ta hờ hững liếc nhìn bàn tay Thẩm Cảnh Niên đang đặt trên vai tôi, dừng lại một chút rồi nói:

“Nghe nói dạo trước cậu suýt làm hỏng một dự án của anh trai, xem ra cậu Thẩm vẫn lợi hại như xưa.”

Giọng điệu đầy mỉa mai, đến cả tôi cũng nhận ra.

Thẩm Cảnh Niên tức đến mức lập tức nhảy dựng lên chửi ầm ĩ.

Tôi theo phản xạ đứng chắn trước mặt Thẩm Cảnh Niên, vội vàng biện giải:

“Cậu ấy chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà. Với lại A Niên còn đang học việc, người mới vào nghề phạm lỗi chẳng phải là chuyện thường sao?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Văn Thức An hoàn toàn sầm xuống.

Hoàn toàn không còn chút dịu dàng nào như trong ảnh.

Quả nhiên là vẫn tùy người mà đối đãi.

Tôi không khỏi nghĩ thầm.

Nếu người đối diện là bạn bè của Diệp Hạ Hoan, liệu thái độ của Văn Thức An có còn tệ bạc đến thế không?

Chắc chắn là không rồi.

Anh ta chỉ là luôn khinh thường cái loại phú nhị đại bất tài vô dụng như chúng tôi mà thôi.

Lúc nào cũng chỉ toàn lời châm chọc.

Trong lòng tôi bỗng trào lên một nỗi chua xót khó tả.

Văn Thức An im lặng.

Anh ta ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt tối tăm khó dò.

Có lẽ là đang giận vì tôi dám cãi lời anh ta.

Tôi cũng chẳng buồn để ý tới.

Chỉ là khi đang an ủi Thẩm Cảnh Niên, tôi loáng thoáng nghe được một câu:

“Năm đó tôi chưa từng phạm sai lầm.”

Rất khẽ.

Hình như còn mang theo chút tủi thân.

Tôi ngạc nhiên nghiêng đầu, nhưng chỉ thấy Văn Thức An mặt mày lạnh tanh bước lên lầu.

“Thước Nhi, anh ta cố tình đấy!”

Thẩm Cảnh Niên bên cạnh vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi.

Tôi cứ ngỡ mình nghe lầm, nên cũng không để tâm lắm.

Đến khi tiễn Thẩm Cảnh Niên về rồi.

Tôi ngồi phịch xuống sofa, mệt mỏi rã rời, chợt biến sắc.

Chết rồi, đơn ly hôn của mình vẫn còn để trên bàn làm việc ở thư phòng, chưa cất đi!

2

Mấy ngày nay Văn Thức An đi công tác.

Nghĩ anh ta dạo này vất vả, tôi đặc biệt học dì Trương cách nấu canh.

Ai ngờ vừa về công tác, việc đầu tiên anh ta làm là đi đón Diệp Hạ Hoan vừa từ nước ngoài trở về.

Nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Lúc Thẩm Cảnh Niên đến tìm, tôi đang chuẩn bị đơn ly hôn.

Tôi vốn tưởng rằng Văn Thức An sẽ không nhanh về đến thế, nên cũng chẳng buồn dọn dẹp bàn làm việc.

Ai mà ngờ được——

Tôi vội vã xông lên thư phòng trên tầng hai.

May mà lá đơn ly hôn vẫn nằm im lìm trên bàn, không có dấu hiệu bị động vào.

Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Lại có chút thất vọng khó nói thành lời.

“Em đang làm gì vậy?”

Giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên.

Tôi ngẩng đầu, thấy Văn Thức An đứng ngay cửa, tay đang lau mái tóc còn ướt nước.

Chắc là anh ta vừa mới tắm xong.

Chiếc áo choàng tắm màu trắng bao hờ hững lấy thân hình rắn chắc.

Ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo của Văn Thức An đang lộ ra ngoài.

Làn da trắng nõn ửng hồng.

Những giọt nước trong veo men theo đường cong cơ bắp tuyệt đẹp chảy xuống.

Cuối cùng tan biến vào vùng bụng sáu múi ẩn hiện.

Tôi giật thót tim, đầu óc trong phút chốc biến thành một mớ bòng bong.

Thầm nghĩ, cái tên cổ hủ này đi công tác về xong tự dưng “thoáng” vậy?

“Em đang tìm đồ à?”

Văn Thức An dường như không nhận ra sự xao nhãng của tôi, ánh mắt dần dần dời xuống phía dưới.

Cuối cùng dừng lại ở bàn tay tôi đang nắm chặt tờ đơn ly hôn.

Tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng, trong lòng chợt thấy chột dạ.

Ngượng ngùng đáp: “Không, không có gì.”

Sắc mặt Văn Thức An dịu đi đôi chút.

Khóe môi dường như khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh đã kìm lại.

Vẫn là cái vẻ lạnh lùng quen thuộc.

Anh ta bước về phía tôi.

Khi cúi đầu nhìn tôi, lại vô thức mím môi:

“Vừa nãy, là tôi lỡ lời.”

Văn Thức An mà không nhắc tới chuyện vừa nãy thì thôi.

Anh ta vừa nhắc, tôi lại không kìm được mà nhớ tới tấm ảnh anh ta và Diệp Hạ Hoan ân cần, hòa hợp.

Đầu óc đang bốc hỏa lập tức nguội lạnh như băng.

Nghĩ đến vẻ mặt sốt sắng, luống cuống của mình khi nãy, tôi lại thấy có chút buồn cười.

Nếu Văn Thức An mà thấy được đơn ly hôn, chắc chắn anh ta đã vội vàng ký tên vào rồi ấy chứ.

Dù sao thì Diệp Hạ Hoan cũng đã trở về rồi.

Bây giờ cũng chẳng còn ai ép buộc anh ta phải làm những việc mình không muốn nữa.

Sống mũi chợt cay cay.

Tôi giả bộ như không có chuyện gì, “À” một tiếng, rồi nói: “A Niên đãng trí lắm, sẽ không để bụng mấy chuyện này đâu.”

Văn Thức An khẽ nhíu mày, khí chất ôn hòa ban nãy cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Giọng nói mang theo vài phần cảm xúc khó tả:

“Em hiểu rõ cậu ta đến vậy cơ à?”

Câu hỏi, nhưng lại mang ngữ điệu khẳng định.

Tôi chẳng nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của anh ta.

Dù sao thì Văn Thức An xưa nay cũng có bao giờ cho tôi sắc mặt tốt đâu.

Thế là tôi hời hợt đáp “Cũng tàm tạm thôi”, rồi kiếm cớ vội vàng cầm lá đơn ly hôn về phòng.

Không liếc nhìn anh ta lấy một cái.

3

Tôi và Văn Thức An là hôn nhân thương mại.

Có lẽ chính tôi là người khiến anh và Diệp Hạ Hoan phải chia lìa.

Văn Thức An hoàn toàn không thích tôi.

Chương tiếp
Loading...