Song Trùng Luyến Ái

Chương 6



Hắn trầm mặt, bất đắc dĩ nói:

"Là vết tích mấy ngày trước chưa hết, anh có chết cũng không ngoại tình. Đàn bà bên ngoài anh nhìn còn không muốn."

Nghe hắn nói vậy, tôi đang khóc lại có chút muốn cười.

May mà tôi nhịn được.

Sau khi nhịn được, tôi lại nhận ra, lời hắn nói mâu thuẫn với chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Tôi giả vờ hung dữ nói:

"Em mặc kệ, anh không nói rõ ràng, chúng ta ly hôn! Bạch Bán Cần tôi đây, quyết không chia sẻ đàn ông với người đàn bà khác!"

Hà Cự im lặng nhìn tôi, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới.

Yết hầu hắn khẽ động.

"Bảo bối, ít nhất cũng mặc quần áo vào, em như thế này, anh không thể suy nghĩ được."

Tôi cúi đầu nhìn xuống, ngẩng đầu lườm hắn một cái.

Tự mình ngồi bên giường mặc quần áo.

"Hôm nay là sinh nhật anh, ngày mai giận tiếp được không?"

Hắn dịu giọng lại, chọc chọc vai tôi từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành tôi.

Tôi không nói một lời, làm trò phải làm cho trót.

"Mẹ kiếp, dỗ vợ cũng không xong, anh vô dụng thật đấy."

Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hà Cự.

"Ai đang nói chuyện vậy?"

13

"Đừng sợ, chị, là em."

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, một cánh cửa bí mật đột nhiên mở ra ở góc phòng ngủ.

Từ bên trong bước ra một người đàn ông giống hệt Hà Cự.

Đầu óc tôi ong ong.

Cả người tôi kinh hãi trượt xuống khỏi giường.

Hai người bọn họ đồng thời muốn đến đỡ tôi, tôi tay chân luống cuống bò lùi lại phía sau, kinh hãi hét lên:

"Đừng lại gần! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Người đàn ông đầu tiên nhìn Hà Cự, vẻ mặt Hà Cự âm trầm khó tả.

"Anh, em không muốn tiếp tục như thế này nữa, hôm nay là sinh nhật anh cũng là sinh nhật em, nhưng chị ấy chỉ tổ chức sinh nhật cho anh, anh có biết em nhìn ở trong đó khó chịu đến mức nào không?"

Tôi nhìn bức ảnh cưới khổng lồ treo chính diện giường.

Cẩn thận suy ngẫm lời người đàn ông nói.

Chẳng lẽ đó là kính một chiều sao?

"Dù có thể giấu diếm được một lúc, chị ấy sớm muộn gì cũng phát hiện ra bí mật của chúng ta." Hắn tiếp tục nói: "Chi bằng trước khi chị ấy phát hiện, nói trước cho chị ấy biết, em tin chắc chắn là sẽ tốt hơn việc bị chị ấy phát hiện. Huống hồ người chủ động tự thú còn có thể được giảm án..."

Mặt Hà Cự nặng nề.

Hắn thở dài, rồi nhìn về phía tôi.

"Không ai làm hại em đâu. Đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm."

Thấy thái độ Hà Cự có chút hòa hoãn, người đàn ông mới bắt đầu nói chuyện với tôi.

"Chị, em tên là Hà Yến, là anh em sinh đôi với Hà Cự. Vì từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Anh, nên chỉ người thân thiết mới biết nhà họ Hà có hai người con."

"Giống như anh trai, em cũng nhất kiến chung tình với chị. Lúc anh trai và chị hẹn hò, chị từng đề nghị chia tay với anh ấy một lần vì anh ấy quá bận không có thời gian ở bên cạnh chị, sau khi anh trai dỗ dành chị xong, em đã nhiều lần lén lút giả mạo anh ấy ở bên cạnh chị. Sau khi anh trai phát hiện, anh ấy tức điên lên, lúc đó em còn bị anh ấy đánh phải vào viện."

"Nhưng anh ấy phải thừa nhận, có em ở bên cạnh, tình cảm của anh ấy và chị càng thêm bền chặt. Công việc ở công ty rất bận, anh ấy không thể hoàn toàn buông tay thường xuyên ở bên cạnh chị, nhưng em có thể. Thế là mối quan hệ này cứ tiếp tục duy trì."

"Lúc đầu chúng em còn ghen tị với nhau, nhưng sau này thấy chị cười ngày càng nhiều, cả hai đều cảm thấy làm vậy rất đáng giá, dù sao chúng em cũng có một nguyên tắc chung, yêu vợ, dần dần cũng thoải mái hơn."

"Chị, trước đây chị chỉ nhận được 100% tình yêu của chồng, nhưng bây giờ có đến 200% tình yêu, như vậy không tốt sao?"

Nụ cười của hắn vẫn ấm áp hòa nhã như trước, khiến tôi dễ dàng phân biệt được, lúc nào người ở bên cạnh tôi là Hà Cự, lúc nào người ở bên cạnh tôi là Hà Yến.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Tôi lắp bắp trả lời: "Tôi, tôi có thể dọn ra ngoài bình tĩnh một thời gian không?"

Hai người nhìn nhau.

Hà Yến nhún vai với tôi:

"Tự do là quyền của chị. Chúng em không phải là quỷ ăn thịt người, đừng sợ chúng em được không?"

Hà Cự xoa xoa thái dương: "Đưa dì Ngô đi cùng, em không tự chăm sóc được bản thân đâu."

"Không, không cần đâu."

Tuy rằng dì Ngô là người giúp việc tốt nhất mà tôi từng gặp.

Nhưng ai mà biết dì Ngô có phải là người của bọn họ không chứ.

14

Tôi vội vã đến nhà bạn thân qua đêm.

Không dám về nhà, sợ bố mẹ hỏi tôi có phải cãi nhau với Hà Cự không, khó mà bịa chuyện.

Vừa đến trước cửa nhà cô ấy, đã thấy cô ấy ăn mặc chỉnh tề mở cửa.

"Tớ đang định đi tìm cậu đây! Sao cậu lại đến đây?"

Tôi đẩy cô ấy vào trong nhà.

"Vào trong rồi nói chuyện."

Ánh mắt cô ấy lập tức cảnh giác, lúc đóng cửa còn nhìn ra sau lưng tôi mấy lần.

Trong lúc trò chuyện, tôi biết được những gì cô ấy định nói tiếp theo.

Một người bạn du học của cô ấy vô tình nói đã từng gặp Hà Yến.

Cô ấy đưa ảnh ra trước mặt bạn mình, bạn mình lại nói, Hà Yến không có ở trong đó.

Nhưng khi cô ấy đưa ảnh Hà Cự mà tôi gửi cho cô ấy ngày hôm đó cho bạn mình xem, bạn mình lại nói, chính là người này.

Cô ấy thấy không đúng, nên định đến báo cho tôi biết.

Sau khi tôi kể lại cho cô ấy nghe những chuyện ly kỳ vừa trải qua.

Cô ấy ôm đầu, xoay vòng vòng trong phòng khách mấy vòng, nói không dưới mười mấy tiếng "ôi chúa ơi".

Tôi mong chờ nhìn cô ấy, nghĩ bụng sau khi cô ấy nói xong, hai chúng tôi sẽ cùng nhau chửi rủa bọn họ một trận.

Nhưng cô ấy lại vui vẻ lắc tay tôi.

"Chị em ơi, chuyện tốt này đến lượt cậu à? Tớ ghen tị quá đi mất."

Tôi vỗ tay cô ấy ra, rụt người vào góc ghế sofa, sợ hãi nhìn cô ấy.

Không lẽ cô ấy...

Nhận tiền rồi sao?

"Sao thế cậu, trốn xa vậy?"

Cô ấy ngồi lại gần.

"Trước tiên, tớ hoàn toàn thấy việc bọn họ lừa dối cậu là sai."

"Nhưng, cả hai chúng ta đều là những kẻ háo sắc, tớ nói thẳng nhé."

"Tuy là hai người ngủ với cậu, nhưng cả hai đều đẹp trai như nhau, dáng người cũng đẹp như nhau, cũng sạch sẽ như nhau, tớ thấy là cậu cũng không thiệt gì đâu."

"Hơn nữa cậu không muốn sinh con sớm, hai người họ còn thực hiện kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt. Bình thường một người là tổng tài ra ngoài kiếm tiền, một người là họa sĩ, lúc rảnh rỗi thì ở nhà dỗ cậu vui vẻ. Lễ tết, còn có thể nhận được hai phần quà."

"Thời xưa đàn ông mới được cưới hai vợ, bây giờ cậu có hai ông chồng, cậu cứ vui vẻ đi."

Một bên tôi cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, một bên lại cảm thấy khúc mắc trong lòng vẫn khó mà vượt qua.

Tôi mờ mịt hỏi cô ấy:

"Không phải lúc trước cậu nói ghê lắm sao?"

"Tặc, đó là tớ nghĩ đến mấy bộ phim kinh dị thôi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do tớ độc thân quá lâu, chỉ có thể dựa vào phim kinh dị để lấp đầy chút kích thích."

Sau khi tắm rửa xong, tôi nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại, cả đêm không ngủ được.

Tiếng ngáy của bạn thân vang lên không ngừng, chất lượng giấc ngủ tốt đến mức không tưởng.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...