Song Trùng Luyến Ái

Chương 7



15

Mấy ngày nay, tiếng gõ cửa liên tục vang lên, quà tặng không ngừng được đưa vào phòng khách.

Tôi nói với bạn thân, đồ tôi không cần, cô ấy muốn lấy muốn vứt thế nào thì tùy ý.

Bạn thân lập tức chắp hai tay lại, hướng lên trần nhà ước nguyện:

"Túi xách phiên bản giới hạn mới nhất của Hermes, túi xách phiên bản giới hạn mới nhất của Hermes..."

Vài ngày sau, người giao hàng biến thành Hà Yến.

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy một nụ cười rạng rỡ.

"Xin chào, em là đặc phái viên hoa tươi Hà Yến, 999 đóa hoa hồng tặng chị, hy vọng chị cho em thêm 0.1 điểm."

Nói rồi, hắn né người sang một bên, 999 đóa hoa hồng bó lại thành một bó, thật sự rất lớn.

Tôi hắng giọng.

"Xin chào. Từ chối nhận."

Sau đó, tôi "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Vài ngày sau, tôi và bạn thân ra ngoài ăn cơm.

Hắn từ bên cạnh bước ra.

Mặc đồ ngủ, đeo bờm tóc, trông ngoan ngoãn dễ thương.

"Chị, hai người đi đâu vậy? Có cần tài xế không? Em có thể đảm nhận."

Bạn thân rõ ràng động lòng.

Tôi vội kéo cô ấy vào thang máy.

"Không phải chứ, tớ thật sự muốn hỏi hắn có thể giới thiệu cho tớ mấy anh đẹp trai không."

Lúc ăn cơm, bố tôi gọi điện thoại đến.

Trong điện thoại, ông vui vẻ nói, gần đây Hà Cự không lo công việc của mình, ngày nào cũng giúp ông bận rộn, bàn được mấy đơn hàng lớn.

Nói ngày mai gọi vợ chồng tôi đến nhà tụ họp.

Tôi nghĩ bụng, Hà Cự quả nhiên là Hà Cự, tâm cơ thủ đoạn hơn Hà Yến nhiều.

16

Trên bàn cơm, chúng tôi giả vờ hòa thuận.

Sau khi kết thúc, tôi đi vệ sinh, lại bị Hà Cự chui vào theo ngay khi tôi vừa bước vào.

Hắn ôm chặt lấy tôi, không ngừng lặp lại:

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Tuy rằng trong cuộc sống thường ngày, cả hai người bọn họ tôi đều thích.

Nhưng đối với tôi, người tôi thật sự thích, từ đầu đến cuối chỉ có người tên là Hà Cự.

17

Tôi tha thứ cho Hà Cự.

Điều kiện là, Hà Yến không được phép xen vào cuộc sống của chúng tôi nữa.

Chúng tôi chuyển đến nhà mới, tôi kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài một lần, không có phòng tối.

18

Hà Cự dường như ngày nào cũng rất mệt mỏi, hắn vừa muốn tranh thủ thời gian ở bên cạnh tôi, vừa muốn xử lý tốt công việc của công ty, dẫn đến tinh thần rất mệt mỏi.

Tôi nói với hắn, cứ như trước đây là được, không cần cố ý chiều theo tôi.

Nhưng khi hắn làm như trước đây, tôi lại cảm thấy trống rỗng.

Tôi thường ngồi một mình trong nhà ngắm trời, nghĩ bụng có lẽ nên tìm một công việc gì đó.

Gần đây bạn thân bận rộn, tôi ngay cả một người bạn đồng hành du lịch cũng không tìm được.

Tôi vậy mà lại nhớ những ngày có Hà Yến.

Hắn sẽ cùng tôi làm bánh kem... cùng tôi dắt chó đi dạo, dẫn tôi đi khắp mọi ngóc ngách thú vị của thành phố.

Bây giờ tôi không phải là công chúa hạnh phúc nữa, tôi là nàng công chúa buồn bã cô đơn.

Đang nghĩ ngợi, Hà Yến đột nhiên xuất hiện thần kỳ trước mặt tôi.

"Chị."

Hắn đỏ mắt, nghẹn ngào gọi tôi.

"Em phải đến Anh rồi."

"Xin lỗi chị, sau khi chị chuyển đi em vẫn khuyên anh trai cùng em dùng biện pháp mạnh mẽ để nhốt chị ở bên cạnh bọn em, nhưng anh ấy nói phải tôn trọng chị."

"Bây giờ chị chọn anh ấy, cũng là kết quả hợp lý nhất, dù sao thì, ngay từ đầu em chỉ là người trong bóng tối, không danh không phận, dùng toàn là thân phận của anh trai."

"Rất xin lỗi vì trước đây đã giả mạo anh trai lừa dối chị, em chỉ là... yêu chị quá nhiều."

"Tuy em không phải là chồng thật sự của chị, nhưng em vẫn muốn thực hiện trách nhiệm của một người chồng. Đây là một nửa bất động sản và tài sản của em."

Hắn cúi người đặt những thứ đó lên đùi tôi, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống sổ đỏ.

"Mong chị hạnh phúc."

Nói xong, hắn dứt khoát quay người bỏ đi.

Tôi ngây người nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Tôi tự hỏi, lúc đầu tôi là người như thế nào.

Sao bây giờ lại trở nên "tam tòng tứ đức" thế này.

Sau này đều phải sống như vậy sao?

Nhìn xung quanh, trong sân ngoài tôi ra, không còn ai khác.

Tôi đột nhiên cảm thấy một trận hoảng sợ, đuổi theo Hà Yến chạy ra ngoài.

Nhìn hắn lên xe, tôi đột nhiên nghẹn lời.

Tôi vẫn... không vượt qua được rào cản trong lòng.

Một vợ hai chồng, chuyện này quá không phù hợp với tiêu chuẩn của xã hội hiện đại.

19

Khoảng thời gian này, tôi gần như ngày nào cũng livestream để giết thời gian.

Thật ra đối với tôi mà nói, đây chẳng phải cũng là một công việc hay sao.

Chỉ là, vị đại gia cấp 75 kia không bao giờ xuất hiện trong phòng livestream của tôi nữa.

Tôi vào tài khoản của hắn, tất cả nội dung đều đã bị xóa sạch.

Hà Yến, hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Không lâu sau, Hà Cự đột nhiên nói với tôi, hắn định sau này sẽ tạm gác công việc sang một bên, dành nhiều thời gian ở bên cạnh tôi hơn.

Hắn mặc đồ tối màu, để kiểu tóc ngầu, vẻ mặt xa cách lạnh lùng, chỉ khi nhìn tôi mới có chút ấm áp, cùng tôi đến những nơi mà Hà Yến từng đưa tôi đến.

Chúng tôi ngồi bên bờ hồ, nhìn làn nước lấp lánh.

Tôi vừa vuốt ve đầu chú chó nhỏ, vừa nói chuyện vu vơ với hắn.

Bỗng nhiên, Hà Cự cúi đầu xuống trước mặt tôi.

"Sao em chỉ vuốt ve nó mà không vuốt ve anh?"

Tôi sững người.

Sau đó giả vờ như không biết gì, xoa xoa đầu hắn.

20

Ngày tháng hạnh phúc cứ thế trôi qua.

Chớp mắt đã đến lễ Giáng sinh.

Đồ trang trí trong nhà cũng được bày biện theo phong cách lễ hội.

Sau cây thông Noel lấp lánh, Hà Cự lấy ra món quà của hắn - trâm cài áo ngọc lục bảo.

Nhìn ánh sáng lấp lánh của viên ngọc lục bảo, tôi buột miệng thốt lên:

"Sao chỉ có một món quà, còn của hắn đâu?"

Vừa nói ra, tôi lập tức nhận ra mình lỡ lời.

Muốn chữa cháy, nhưng hắn đã nheo mắt hỏi ngược lại.

"Của hắn? Hắn là ai?"

"Ừm?"

"Bảo bối?"

Hắn từng bước tiến lại gần.

Áp lực tràn ngập.

"Em... em..."

Hắn lại lên tiếng:

"Của hắn sẽ tặng cho em vào ngày đầu năm mới. Nếu không, em sẽ phát hiện ra mất. Nhưng bây giờ, anh nghĩ, em đã phát hiện ra rồi."

"Em cũng thích đúng không?"

"Kiểu hôn nhân này."

"Nếu không, tại sao khi hắn đi, tâm trạng em lại xuống dốc như vậy."

"Anh quả thực có chút ghen tị, nhưng bây giờ càng chứng minh, chỉ khi có hắn, cuộc hôn nhân của chúng ta mới bền vững."

"Vả lại, anh cũng không thể đảm bảo, nếu tương lai cuộc hôn nhân của chúng ta có một ngày tan vỡ, anh có dùng thủ đoạn ép buộc để giữ em ở bên cạnh mình hay không."

"Vậy nên bảo bối, thừa nhận đi."

21

Dưới sự ép hỏi của hắn, tôi bất đắc dĩ thú nhận.

Không ngờ giây tiếp theo, Hà Yến từ trong phòng lao ra ôm chầm lấy tôi.

"Tuyệt vời quá, chị cũng yêu em!"

Mặt Hà Cự đơ ra, sắc mặt có chút không vui:

"Đúng vậy, nhưng chị ấy yêu anh nhiều hơn một chút."

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...