SỰ TU DƯỠNG CỦA NỮ MINH TINH
Chương 1
1
Tôi đã nâng đỡ một nữ minh tinh mà mình thích.
Tối hôm đó, cô ấy đứng trên bục nhận giải và bức ảnh của cô ấy cùng ông trùm
thương mại “Lục Minh Trạch" nhìn nhau đầy thâm tình lập tức gây bão mạng xã
hội.
Truyền thông nhân cơ hội đó liền đưa tin rầm rộ và bình chọn cô ấy là nữ nghệ
sĩ có khả năng cao nhất trong năm nay sẽ được bước chân vào giới hào môn.
Nhưng không ai biết một sự thật rằng Lục Minh Trạch đã kết hôn.
Mà vợ của anh, Tần Thanh chính là nữ đỉnh lưu có danh tiếng không mấy tốt
đẹp trong giới.
Người đó cũng chính là tôi.
Một tuần trước trong khi nhiếp ảnh gia đang chỉnh trang lại cho tôi thì vô tình
đá đổ bảng điện.
Tôi bị điện giật ngay tại chỗ.
Lúc tỉnh lại thì tôi phát hiện ra mình đang ngồi trong văn phòng rộng lớn của
Lục Minh Trạch.
Thư ký của anh cúi đầu hỏi:
"Đây là danh sách vài ứng viên cho vị trí đại diện thương hiệu. Sếp, ngài muốn
chọn ai?"
Ánh mắt tôi lập tức dừng lại trên người duy nhất khiến tim mình rung động –
Triệu Nghiên Tịch.
Tôi tiện tay chỉ vào cô ấy: "Không chọn ai khác ngoài cô ấy."
Thư ký lại hỏi: "Vậy ngân sách là bao nhiêu?"
"Càng nhiều càng tốt."
Ban lãnh đạo công ty lập tức hiểu ý vung ngay ra ba mươi triệu để nâng đỡ cô
ấy.
Bây giờ cô ấy đã nổi tiếng.
Nhưng tin đồn cũng kéo đến không ngừng.
Tôi sợ đến mức trốn bên ngoài suốt ba ngày trời vì không dám về nhà.
Lúc này trên màn hình điện thoại đột nhiên nhấp nháy cái tên "Tần Thanh".
Tiếng rung ù ù của điện thoại giống như một con dao treo ngay trên đầu tôi.
Tôi run rẩy bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng của chính tôi:
"Trong vòng ba mươi phút, lập tức về nhà."
Cùng là phụ nữ, nhưng tại sao khi Lục Minh Trạch dùng cơ thể của tôi để nói
chuyện lại khiến người ta sởn cả gai ốc đến như vậy?
Thực ra từ trước đến nay, Lục Minh Trạch luôn lạnh nhạt với tôi.
Bạn thân của tôi từng phân tích:
"Lục Minh Trạch người ta sinh ra trong danh gia vọng tộc, gia phong nghiêm
khắc. Còn gương mặt của cậu vừa nhìn đã biết không liên quan gì đến mấy chữ
phụ nữ nhà lành."
"?"
Cô ấy lại nói tiếp:
"Nhìn cậu cứ như yêu tinh chuyên hút tinh khí đàn ông ấy."
Tôi thừa nhận là ban đầu tôi cũng không có mục đích đơn thuần muốn gả cho
anh.
Ông chủ công ty giải trí của tôi lúc đó đã bày ra một kế hoạch:
"Lục Minh Trạch là kẻ thù của chúng ta. Cô hãy đi quyến rũ anh ta, nếu thành
công thì công ty chúng ta sẽ trở thành bá chủ trong giới giải trí, còn cô sẽ trở
thành ngôi sao hàng đầu trong giới."
Nhưng vào ngày thực hiện kế hoạch do không biết khâu nào bị lỗi mà tôi lại tự
chuốc say chính mình.
Đến khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trên người của Lục Minh Trạch, tay ôm chặt lấy
anh, mà đúng lúc đó mẹ của anh lại đẩy cửa bước vào phòng.
Trong cái tình huống đó Lục Minh Trạch buộc phải cưới tôi làm vợ.
Có lẽ chính anh cũng chẳng ưa gì tôi, nhưng vì lễ nghĩa nên anh đành cưới một
"bình hoa" mất mặt, cũng để mặc tôi tự sinh tự diệt trong giới giải trí.
Ông chủ của tôi bảo:
"Cứ nhẫn nhịn trước đã, đợi đến lúc khi thời cơ chín muồi thì tôi sẽ giúp cô rời
đi."
Nhưng tôi đợi suốt ba năm, mà vẫn chưa thoát ra được, từ một nữ minh tinh
suốt ngày bị chửi rủa, tôi đã dựa vào đội ngũ anti-fan đông đảo để leo lên hàng
ngũ sao hạng A.
Vào ba ngày trước, tôi và Lục Minh Trạch hoán đổi cơ thể.
Cuộc sống của tôi chính thức rơi vào hố sâu hỗn loạn.
2
Khu biệt thự lúc nửa đêm yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động nào.
Tôi cắn răng quay về nhà, vừa bật đèn lên liền thấy nữ minh tinh xinh đẹp "Tần
Thanh" đang khoác chiếc áo choàng tắm rộng rãi, chân vắt chéo ngồi trên chiếc
ghế nằm giữa phòng khách đối diện cửa ra vào, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
Đôi chân mỹ nhân trắng nõn như ngọc, chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh thon dài
cùng với gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ tựa như báu vật hiếm có ở trên đời.
Mẹ nó, bà đây đẹp thật đấy!
Nhưng ngay giây tiếp theo khi chạm phải ánh mắt đầy sát khí của “mỹ nhân”,
hai chân tôi lập tức mềm nhũn rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
Lục Minh Trạch khẽ cười lạnh: "Tần Thanh, con số ba mươi triệu kia em tiêu có
vui không?"
Tôi nuốt nước bọt: "Tôi kiếm lại cho anh nhé?"
"Kiếm thế nào?"
"Đánh bóng scandal chứ còn gì nữa." Tôi từ dưới nền đất lạnh lẽo bò dậy, vô
cùng chân chó mà kéo một cái ghế nhỏ lại gần Lục Minh Trạch, cười một cách
đầy nịnh nọt.
"Anh nghĩ đi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để anh và Triệu Nghiên Tịch tạo
scandal. Tạo vài lần rồi nhận quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, tiền sẽ lại về tay
thôi!"
Lục Minh Trạch cười như không cười: "Tần Thanh, tôi đã kết hôn với em rồi."
"Đúng vậy, có vấn đề gì à—" Tôi đột nhiên im bặt.
Đúng rồi, gia quy nhà họ Lục rất nghiêm khắc, mà với những tin đồn nhảm nhí
thế này chắc chắn là tuyệt đối bị cấm.
Không thể tạo scandal được.
"Vậy phải làm sao?" Tôi ngu ngơ hỏi.
Lục Minh Trạch lấy điện thoại của tôi ra, không nhanh không chậm gọi cho
quản lý: "Có show hẹn hò nào không? Tôi muốn tham gia."
Mặt của tôi tái mét.
"Anh muốn tôi bị chửi chết à?"
Lục Minh Trạch liếc tôi một cái: "Nói thử xem?"
Tôi cúi đầu im lặng.
Quản lý đã dặn đi dặn lại rằng khuôn mặt này của tôi làm gì cũng trông tâm cơ
như có âm mưu xấu xa, dễ bị ghét nhất. Hơn nữa tôi lại có tật hay nói nhanh
hơn nghĩ nên tuyệt đối không được tham gia show thực tế.
Năm ngoái tôi không tin liền đi show thử một lần, kết quả là đội ngũ anti-fan lại
kết nạp thêm được hơn mười vạn anh em chiến hữu.
Đến giờ vẫn còn có người spam trên trang cá nhân của tôi rằng tôi là người
không có não.
"Cô cũng phải đi." Anh bổ sung.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hình ảnh "Lục Minh Trạch" ngốc
nghếch dễ thương phản chiếu trong đôi mắt của "Tần Thanh".
Anh khẽ cười, dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm tôi lên, "Tạo couple với em thì
không vi phạm gia quy."
Nhìn chính bản thân mình với khí chất đã thay đổi hoàn toàn trước mặt làm tôi
đột nhiên đỏ mặt, mũi cũng nóng lên.
"À... tôi còn một câu hỏi."
"Nói đi."
"Khi anh tắm, có nhìn tôi không?"
Với tỉ lệ eo-hông hoàn mỹ và đường cong quyến rũ của tôi, không phải là anh
đã bị mê hoặc đến chết mê chết mệt sao?
"…Không có nhìn." Anh trả lời có chút cứng nhắc.
Tôi xấu hổ xoắn xuýt: "Vậy tôi cũng đi tắm—"
Còn chưa dứt lời thì mặt tôi đã đỏ bừng, ánh mắt vô thức liếc xuống dưới.
Lục Minh Trạch lập tức giữ lấy cằm tôi nâng lên: "Không được tắm, đi ngủ đi."