Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
SỰ TU DƯỠNG CỦA NỮ MINH TINH
Chương 6
Anh quỳ xuống ngang tầm mắt tôi. "Không cần tài liệu nữa?"
"Không cần."
Nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay. Tôi vừa định đứng lên thì đột nhiên trán
bị một ngón tay chặn lại, đẩy tôi ngồi xuống.
Cảnh tượng này có chút buồn cười.
Tôi với gương mặt lem nhem vì lớp trang điểm bị nhòe nhoẹt, giọng nói nghẹn
ngào, "Anh làm gì vậy?"
Bắt nạt tôi sao?
Lục Minh Trạch thong thả nói.
"Tiếp cận tôi để lấy tài liệu, bây giờ chuyện vỡ lở rồi lại muốn bỏ chạy. Tần
Khanh, trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy?"
Tôi nhìn anh qua đôi mắt đẫm lệ. "Anh… làm sao biết được?"
Lục Minh Trạch cười khẽ, "Em thật là chẳng buồn chối cãi lấy một câu."
Thì ra anh đã sớm biết tất cả.
"Tôi… chối có ích gì không?"
"Em có thể thử xem." Anh nói đầy nghiêm túc.
Tôi cúi đầu, "Tôi chưa từng hại anh."
Lục Minh Trạch thờ ơ đáp, "Nhưng tổn thất tinh thần thì vẫn có đấy. Chúng ta
bàn chuyện bồi thường đi."
"Tôi không có tiền…"
"Vậy thì bồi thường bằng người." Anh nghiêng người lại gần, hương tuyết tùng
nhẹ nhàng phả đến. Ánh mắt, giọng điệu và khí thế của anh dễ dàng khiến tôi
chìm đắm.
"Không ly hôn nữa, có được không?"
Anh có vấn đề gì sao?
Tim tôi đập loạn nhịp, suýt nữa đã bị anh làm cho thần hồn điên đảo. Nhưng đột
nhiên, đầu óc tôi hiếm hoi lại lóe lên một tia sáng, tôi vội vàng đẩy anh ra.
"Anh với Từ Vãn Kiều không rõ ràng như thế, còn muốn mê hoặc tôi sao…"
Anh im lặng một lúc rồi bất ngờ nhấc bổng tôi lên, quăng thẳng xuống sofa. Sau
đó, từ tốn tháo cà vạt, giọng trầm thấp:
"Tại sao lại nói vậy?"
"Trong phòng anh có một chiếc dây chuyền đôi giống hệt của cô ấy. Lần trước
tôi đã nhìn thấy nó."
Lục Minh Trạch trầm ngâm trong giây lát rồi đột nhiên quay người đi vào thư
phòng. Một lát sau, anh trở lại.
"Em nói cái này à?"
"Đúng vậy."
"Không thấy quen sao?"
Tôi nhìn mặt dây chuyền nhỏ lấp lánh trước mặt, bỗng dưng có cảm giác quen
thuộc.
"Đây là của em."
"Hả?"
"Năm hai đại học.” ánh mắt Lục Minh Trạch không hề chớp.
"Khi em vừa đi học vừa làm thêm, em đã bán nó cho tôi, lấy của tôi hai trăm tệ.
Còn về chiếc của Từ Vãn Kiều, có lẽ là em nên tự hỏi chính mình. Chẳng phải
em nói chỉ có một cái sao?"
Càng nghe thì tôi càng chột dạ.
Bởi vì tôi nhớ ra rồi- lúc đó vì kiếm tiền nên tôi đã nhờ bạn thiết kế một mẫu
dây chuyền, sau đó đặt sản xuất hàng loạt.
"Chuyện kiếm tiền… sao có thể gọi là lừa gạt chứ…"
Lục Minh Trạch liếc nhìn đồng hồ, rồi bình thản nói:
"Từ lúc chúng ta đổi lại thân thể, chỉ mới có một tiếng đồng hồ. Nếu tôi thích cô
ấy thì tối nay đã không quay về."
"Anh không thích cô ấy?" Tôi cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.
"Chưa từng thích."
Bộ não tôi hoàn toàn ngừng hoạt động.
"Anh đừng có gạt tôi rồi lập biên bản, chơi trò ‘câu cá xử phạt’ đấy nhé."
Lục Minh Trạch cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của tôi, giọng khàn
khàn:
"Câu em đấy, thì sao nào?"
Hơi thở tôi rối loạn, tim đập dồn dập khiến tôi có cảm giác như sắp không thở
nổi.
Tôi dịch người một chút. Đầu óc hỗn loạn, tay vội vã muốn nắm lấy thứ gì đó
xung quanh nhưng lại bị Lục Minh Trạch dẫn dắt đặt lên eo của anh.
"Tần tiểu thư, em còn nhớ lần đầu tiên em quyến rũ tôi thế nào không?"
Một luồng tê dại lan từ xương cụt thẳng lên gáy.
Anh đặt tay lên eo tôi, chậm rãi vuốt theo đường cong mềm mại trên lưng.
"Tôi uống say, không nhớ rõ."
Anh ghé sát vào tai tôi, hơi thở ấm nóng quấn quanh.
"Em nói muốn cho tôi xem một báu vật… rồi trực tiếp đè tôi xuống."
"Tần Thanh, lại cho tôi xem đi, hm?"
Anh dường như biết tư thế nào khiến mình đẹp trai nhất—chiếc áo sơ mi được
mở một cúc, vừa đủ để lộ xương quai xanh đầy mê hoặc.
Giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp anh trong bữa tiệc rượu-thanh lãnh, cao quý
và đầy kiêu ngạo, nhưng lại quyến rũ đến mức khiến người khác chỉ muốn sa
vào.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Thích."
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Lời tỏ tình mơ hồ kia như một chiếc lông vũ khẽ quét qua tim.
"Thích ai?"
Cả người tôi bốc cháy, mũi cay xè.
"Thích anh."
Lục Minh Trạch bế bổng tôi lên khỏi ghế.
"Chúng ta về phòng ngủ."
8
Anh dùng cả một đêm, kiên nhẫn và tỉ mỉ dẫn dắt tôi vào cạm bẫy.
Mà tôi lại là kẻ dễ dàng mắc câu nhất.
Hậu quả của việc mê đắm sắc đẹp chính là mãi đến chiều tối hôm sau tôi mới
tỉnh dậy.
Vừa kịp lúc để nhìn thấy chút ánh hoàng hôn cuối cùng.
Mười phút sau, tôi ôm eo bước ra khỏi phòng trong tình trạng nửa tê liệt.
Chậu lan mà Lục Minh Trạch chăm sóc đang nở rộ dưới nhiệt độ phòng.
Anh ngồi trên sofa mặc đồ ở nhà, đang họp trực tuyến.
Ánh nắng chiếu lên một bên mặt anh, tạo nên một lớp ánh sáng mạ vàng trên làn
da trắng mịn.
Lục Minh Trạch liếc mắt qua phía tôi từ trên màn hình laptop. Khi nhìn thấy
những dấu vết trên cổ tôi, khóe môi anh khẽ nhếch lên, khuôn mặt hiện rõ nét
thỏa mãn.
Tôi buồn bã đứng trước gương toàn thân, mái tóc của một nữ minh tinh xinh
đẹp đã bị biến thành tổ quạ.
Vết hôn chi chít khắp người, mấy ngày tới đừng mong xuất hiện trước ống kính.
Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn ăn reo lên.
Là ông chủ gọi đến.
"Alo?"
Sợ làm phiền Lục Minh Trạch họp nên tôi ra ngoài ban công nghe máy.
"Tài liệu khi nào đưa cho tôi?"
Tôi im lặng.
"Tần Khanh, cô nghĩ kỹ đi. Thật sự muốn vì một người đàn ông mà đánh đổi cả
cuộc đời mình sao?"
Giọng ông chủ lạnh như băng, "Sự nghiệp cô cũng không cần nữa?"
Tôi nhìn qua cửa kính, ánh mắt chạm đến hình bóng Lục Minh Trạch.
Nhớ lại suốt bao năm qua, tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực để đi đến được ngày
hôm nay.
Lục Minh Trạch ngồi trong phòng khách, cách một tấm kính nên không nghe
được cuộc nói chuyện của tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng đến mức khiến
lòng người mềm nhũn.
"Cần." Tôi nói bằng giọng điệu bình tĩnh, "Sự nghiệp không thể từ bỏ."
"Tốt, đừng quên những gì cô vừa nói."
Tôi cúp máy, đúng lúc Lục Minh Trạch kết thúc cuộc họp.
Anh gấp laptop lại, xắn tay áo đứng dậy: "Muốn ăn gì?"
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết nhìn anh, đầu óc như bị che mờ bởi một mảng
mozaic hỗn loạn.
Lục Minh Trạch bật cười: "Tần Thanh, ăn chút rau đi, em đừng có choáng váng
nữa."
"Ồ."