THANH MỘNG NHIỄU NHÂN GIAN
Chương 1
Ta có khả năng nhìn trộm giấc mơ của người khác.
Và ta đã thấy Ma đầu Đề Hình Tư gỡ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo ban ngày.
Trước một nữ tử, hắn thuần phục như một chú cún con. Hắn nhoẻn miệng cười, cúi đầu, còn muốn vụng trộm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người ta.
Đến khi nhìn rõ mặt nữ tử, tinh thần ta bỗng hoảng hốt.
Nàng mang đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, chóp mũi điểm một nốt ruồi duyên dáng…
Đây chẳng phải là ta sao?
1
Đêm khuya tĩnh mịch, ta xâm nhập vào giấc mơ của Phượng Hoàn Minh.
Ma đầu này mỗi ngày trong mắt chỉ có công vụ, chẳng lẽ trong mơ cũng thẩm vấn tội phạm sao?
Khoan đã, ánh mắt kia là sao, đong đưa tơ liễu, nụ cười như gió xuân ấm áp kia là ai?
Ta trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình thấy.
Phượng Hoàn Minh ngày thường vốn dĩ mặt mày lạnh tanh không chút biểu cảm, giờ phút này lại đang gắp một miếng bánh ngọt đút vào miệng nữ tử.
Ánh mắt hắn nóng rực, bên trong như có sóng sánh lưu quang.
Hắn dùng tay lau đi vụn bánh còn vương trên khóe môi đối phương, tay kia vụng trộm phủ lên bàn tay nhỏ bé của nàng.
Sờ tay còn chưa đủ, hắn lại cúi người xuống khẽ hôn lên vành tai người ta.
Oa u, thật kích thích!
Nữ tử ngượng ngùng ngước mắt, ta nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Nàng môi đỏ như son, mắt hạnh to tròn, chóp mũi cũng giống ta, điểm một nốt ruồi đen nhỏ nhắn xinh xắn.
Cảm giác có gì đó sai sai, ta dụi mắt nhìn kỹ lại…
Đùa nhau chắc?! Người phụ nữ này sao lại là ta?!
Nữ tử mang dáng vẻ y hệt ta tiến về phía giường, nàng cởi bỏ xiêm y, ánh mắt mê hoặc đầy mời gọi.
Phượng Hoàn Minh vừa định đứng dậy, ta không kịp nghĩ nhiều xông lên chắn giữa hai người.
“Phượng Hoàn Minh! Ngươi dám bước lên trước một bước thử xem?!”
Sắc mặt nam nhân đại biến, ta trong nháy mắt bị cuốn vào vòng xoáy.
Thôi xong, hắn tỉnh rồi.
2
Hôm nay không khí ở Đề Hình Tư vô cùng ngột ngạt.
Phượng Hoàn Minh từ lúc bước chân vào cửa lớn đã luôn kéo căng mặt mày, khiến đám thuộc hạ bên dưới ai nấy đều run rẩy nơm nớp lo sợ.
Triệu Thu Minh huých tay ta, muốn biết ma đầu kia bị làm sao.
“Chắc là bị nóng trong người thôi.”
Ta thở thoi thóp như mèo hen, hắn quay đầu nhìn ta, sợ hãi lùi lại ba bước.
Ta biết hôm nay sắc mặt mình tái mét, hai mắt sưng húp, nhưng phản ứng này có hơi quá không vậy?
Ta phá hoại giấc mơ của người khác, sau khi đánh thức người mộng liền bị rơi vào vòng xoáy.
Như một hình phạt, ta bị hút cạn tinh khí, giờ đây thân thể mềm nhũn như cục bông.
Hồi nhỏ ta không hiểu quy củ, chạy tới chạy lui trong giấc mơ của người khác.
Tên đồ tể kia đang trái ôm phải ấp, rượu ngon ngọc lộ sảng khoái đầm đìa.
Ca kỹ đặt nho lên bộ ngực trắng như tuyết, ta đi tới cầm xuống, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy? Ta cũng muốn ăn.”
Đồ tể nghi hoặc lại kinh hoàng, khoảnh khắc ấy chân ta hẫng một cái, rơi vào vòng xoáy đen ngòm.
Ta hôn mê ba ngày ba đêm, cha ta lo lắng đến mức vừa mời đại phu vừa tìm đạo sĩ.
Ta đã rất lâu không động vào giấc mơ của người khác rồi, tối qua đúng là ta hơi bốc đồng một chút…
Nhưng cái tên Phượng Hoàn Minh kia quá đáng lắm rồi!
Ban ngày ta vì hắn làm trâu làm ngựa bắt giữ tội phạm, buổi tối còn bị hắn chà đạp như thế, thật sự là quá đáng!
Cả ngày làm ra vẻ thanh cao không gần nữ sắc, có nữ tử muốn tiếp cận, hắn liền tỏa ra khí tức “người sống chớ gần” dọa người ta không dám mở miệng.
Bây giờ thì hay rồi, làm một giấc mộng đẹp cũng chỉ có thể lôi ta vào trong đó, ta nhịn một chút cũng coi như xong đi.
Nhưng tuyệt đối ta không thể nhịn được chuyện nữ tử kia mang theo khuôn mặt của ta, ngực lại treo lủng lẳng hai cái bánh bao nhỏ, còn là loại bánh bao chưa nở bột nữa chứ.
Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng phải tính sổ với hắn!
3
Cha ta vốn là một tiêu sư, trong lúc vâng theo mật lệnh của Lão Đề Hình ngụy trang hộ tống cống phẩm triều đình, dẫn dụ kẻ gian hiện thân thì đã bỏ mình.
Trước khi nhắm mắt, điều duy nhất người không yên lòng chính là ta.
Mẫu thân ta mất sớm, ta lại tuổi còn nhỏ, Lão Đề Hình gia môn toàn nam tử, bèn đưa ta đến phủ đệ một thuộc hạ tín cẩn để nương nhờ.
Phụ mẫu nuôi dưỡng đối đãi với ta vô cùng tử tế, chưa từng vì ta không có chung huyết mạch mà hờ hững. Tỷ tỷ cũng yêu thương ta như muội ruột thịt.
Chỉ là vô tình, ta thấy được mộng cảnh của dưỡng phụ, người cao hứng bế một bé trai bụ bẫm, reo lên: “Gia nghiệp của ta có người kế thừa rồi!”
Về sau, nghe tỷ tỷ kể lại, dưỡng mẫu khi sinh nàng đã mắc bệnh, không thể sinh nở nữa, thế là ta lại nhặt nhạnh võ công đã bỏ bê cả năm trời.
Từ nhỏ ta đã theo cha tập võ, nay dưỡng phụ thấy đao thương của ta múa may ra trò, cũng nổi hứng, mỗi ngày đều chỉ điểm đôi phần.
Lão Đề Hình thường sai con trai đến thăm nom ta.
Phượng Hoàn Minh hơn ta vài tuổi, mỗi lần mang đồ đến đều mặt mày cau có, tựa hồ bất mãn lắm.
Nhưng mỗi lần đến, trong đồ vật mang theo, hắn đều lén lút bỏ thêm vài cuốn công pháp và kiếm phổ, tuy rằng thâm ảo, nhưng cũng có thể lĩnh ngộ được chút ít tinh hoa.
Sau khi Lão Đề Hình cáo lão hồi hương, vị trí Đề Hình Quan liền do Phượng Hoàn Minh kế nhiệm.
Hắn võ công cao cường, tâm tư tỉ mỉ, ngồi lên vị trí này có thể nói là hợp lòng người.
Khi ta ứng tuyển vào chức nữ bộ khoái duy nhất của Đề Hình Tư, hắn bảo ta đừng để người khác chê cười.
Lúc ấy ta đáp lại: “Chê cười ai còn chưa biết đâu.”
Nay trò cười đã thấy, lại là chính mình.
Không có dáng vẻ thục nữ thì thôi đi, nhưng cái định nghĩa về bộ ngực của ta của hắn thật quá thiển cận!
Chẳng lẽ là quan phục che lấp đi thân hình kiêu hãnh của ta?
Không được, ta phải cho hắn nhìn cho rõ mới thôi!
4
“Ân Dư, Đề Hình gọi ngươi qua.”
Triệu Thu Minh nháy mắt tinh nghịch: “Ngươi lại chọc giận hắn rồi hả? Mặt hắn khó đăm đăm, ta thấy đêm qua hắn hình như không ngủ, mắt thâm quầng cả lên kìa.”
Ta vỗ vỗ vai hắn, ghé tai dặn dò.
“Mặt hắn có bao giờ dễ coi đâu? Đây chính là bệnh chung của đám đàn ông quá lứa lỡ thì, có lửa mà không có chỗ xả…”
“Vậy thì ngươi xui xẻo rồi, chẳng phải ngươi thành công cụ phát tiết của hắn sao?”
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, vành tai ta nóng lên: “Ăn nói hàm hồ, coi chừng đến lượt ngươi đó!”
“Còn không mau vào!”
Trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lùng lại đầy uy áp của nam nhân.
Đẩy cửa bước vào, Phượng Hoàn Minh ngồi sau bàn như một La Sát Tu La, khí tức trên người tựa hồ tùy thời muốn đoạt mạng người.
“Đại nhân có gì phân phó?”
Ta khom người, trên đỉnh đầu một đạo ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn xuyên thủng người ta.
Chậm chạp không thấy đáp lời, ta ngước mắt nhìn lên, Phượng Hoàn Minh đoan chính ngồi đó, ra vẻ một trang quân tử chính nhân.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh đêm qua hắn liếm tai người ta, hơi thở không ổn định, ta liền nhịn không được muốn bật cười.
Quân tử ngầm phóng túng, vẫn là Phượng Đề Hình ngươi.
“Ngươi đang run cái gì?”
“Thuộc hạ lâu rồi chưa tắm, người ngứa ngáy.”
Phượng Hoàn Minh không thể tin nổi nhìn ta: “Ân Dư! Ngươi có còn là nữ nhân hay không?!”
Hắn lại còn dám nói!