Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
THANH MỘNG NHIỄU NHÂN GIAN
Chương 2
Ta ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước lên: “Đề Hình mắt kém, ta đây cho ngài nhìn rõ một chút, ta rốt cuộc có phải là nữ nhân hay không, ngài đoán thử xem?”
5
Phượng Hoàn Minh bị động tác đột ngột áp sát của ta làm cho giật mình, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
“Còn không mau lui xuống?!”
Thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, ta hài lòng xoay người, lại vì quá đắc ý, eo vô tình chạm phải góc bàn.
“Ái da…”
Ta ôm eo lùi lại, vấp phải ghế thái sư ngã thẳng vào lòng một người.
“Đại… Đại nhân! Tên hung thủ có manh mối rồi!”
Triệu Thu Minh xông cửa vào, cảnh tượng đập vào mắt chính là ta đang ngồi trên đùi Phượng Hoàn Minh rên rỉ đau đớn.
“Thực… Thực xin lỗi! Thuộc hạ bỗng dưng mắc bệnh lạ, cái gì cũng không thấy!”
Triệu Thu Minh rời đi cũng vội vàng như khi đến.
Lúc đi còn tiện tay đóng cửa lại.
Bên tai vang lên tiếng nghiến răng ken két, ta vội vàng đứng dậy: “Đại nhân gọi ta đến là có chuyện gì?”
“Vừa rồi Triệu Thu Minh đã cho ta đáp án rồi.”
Trầm mặc một lát hắn lại mở miệng hỏi: “Đêm qua ngươi… có mộng mị gì không?”
Thì ra là muốn hỏi cái này, nói thẳng chẳng phải xong sao.
“Đại nhân sao biết đêm qua ta nằm mơ? Ta mơ thấy bị chó cắn tai, thật là đáng sợ!”
Sắc mặt Phượng Hoàn Minh ngũ sắc rực rỡ, ta thấy đủ rồi thì thôi, vội vàng chuồn êm.
Trước khi đi còn lắm miệng hỏi thêm một câu.
“Thế nào, dáng người của ta cũng coi như lồi lõm chứ?”
“ÂN! DƯ!”
Chạy mau, Phượng Đề Hình muốn giết người rồi.
6
Quỷ thần xui khiến, tối đó ta lại lẻn vào mộng cảnh của Phượng Hoàn Minh.
Ta tự răn mình, mặc kệ thấy cái gì, cũng không được manh động, làm người xem kịch mới vui vẻ vô bờ.
Lần này không có cảnh hương diễm li kì, thật đáng tiếc.
Trong mộng cảnh, Phượng Hoàn Minh xách theo chút quần áo đồ ăn tiến vào một căn nhà.
Một thiếu nữ áo hồng đang múa kiếm trong sân.
Nàng thân hình uyển chuyển, như du long kinh phượng, không biết từ đâu những cánh hoa bay tới theo gió mà rơi, bao phủ thiếu nữ trong một màn mưa hoa màu hồng phấn.
Thật đúng là kiều diễm không thể tả xiết.
Phượng Hoàn Minh đứng bên cạnh không một tiếng động, lẳng lặng ngắm nhìn.
Chỉ là cảnh tượng này có chút quen mắt, chẳng lẽ…
Thiếu nữ múa kiếm xong dừng lại, quay đầu nhìn về phía khách nhân, đột nhiên cười rộ như hoa chạy về phía thiếu niên.
“Phượng ca ca huynh đến rồi~ Dư Nhi nhớ huynh quá!”
Thiếu niên sủng nịch xoa đầu cô gái, ánh mắt hắn dịu dàng, không còn chút nào vẻ sắc bén ngày thường.
Ta trợn mắt há mồm, suýt chút nữa thì hét lên.
Dù chậm tiêu như ta, xem hai giấc mộng này cũng hiểu được những hình ảnh này đại biểu cho ý tứ gì.
Đại ma đầu lạnh lùng như băng sương Phượng Hoàn Minh… lại cư nhiên tâm duyệt ta?
Người này trong mộng và ngoài mộng khác nhau một trời một vực, ta cùng hắn quen biết nhiều năm, lại chẳng hề phát giác!
Ta không biết mình có cảm giác gì với hắn.
Hắn tuy rằng uy danh lừng lẫy, ít khi cười nói, nhưng là một thành viên dưới trướng hắn, ta chưa từng sợ hắn.
Phượng Hoàn Minh, ta nắm được nhược điểm của ngươi rồi.
Còn không mau ngoan ngoãn chịu trói đi?
7
Tốn biết bao công sức, ta và đồng liêu cuối cùng cũng dồn được Ngưu Dũng vào ngõ hẹp, đánh cho hắn mặt mũi bầm dập rồi áp giải về Đề Hình Tư.
Trong thành gần đây mất tích không ít thiếu nữ, vụ án ảnh hưởng ác liệt, khiến dân chúng không dám ra khỏi nhà, triều đình yêu cầu phải nhanh chóng điều tra rõ sự tình.
Ta và huynh đệ mệt bở hơi tai cuối cùng cũng phát hiện được chút dấu vết.
Có người đến báo án, nói thê tử đang mang thai tháng thứ sáu của hắn bị kẻ xấu làm nhục, khiến hài nhi trong bụng sẩy thai.
Khi gây án, kẻ xấu còn nói nếu không nghe lời sẽ cho nàng xuống dưới kia bầu bạn với đám nữ tử mất tích trước đó.
Nữ nhân mất con, lại mất cả thanh bạch, đang ở nhà khóc lóc đòi treo cổ tự vẫn, trượng phu hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, cho bọn họ một lời giải thích.
Dựa theo miêu tả của người bị hại cung cấp, tất cả manh mối đều chỉ về một tên lưu manh tên Ngưu Dũng.
Mai phục nhiều ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của hắn.
Ngưu Dũng người này chỉ có chút sức mạnh man rợ, không quá hai chiêu đã bị ta đè xuống đất không nhúc nhích được.
Vừa nghĩ đến những hành vi tàn nhẫn bỉ ổi hắn đã gây ra, ta liền không khống chế được lực đạo của mình.
Hắn bị lôi đi.
Nếu không phải còn cần moi móc thông tin về những nữ nhân khác từ miệng hắn, ta đã có thể đánh hắn đến tắt thở.
Phượng Hoàn Minh từ phòng giam đi ra, ta vội vàng tiến lên: “Thế nào, hắn khai chưa?”
“Cũng may ngươi nương tay, hắn thừa nhận người là hắn bắt đi rồi thì ngất xỉu.”
“Sơ suất rồi, hai quyền cuối không nên đánh vào thái dương hắn.”
“Ngươi muốn đánh chỗ nào?”
“Đánh vào hạ bộ hắn, như vậy hắn chỉ đau chứ không ngất đi.”
“Ngươi dám?!” Một cỗ sát khí tràn ngập ra, người đi ngang qua đều nhìn sang.
“Loại người này đáng lẽ phải tịch thu công cụ gây án! Hắn đáng bị lăng trì xử tử, ta đánh hắn vài quyền coi như giúp vui.”
Vừa nghĩ đến việc hắn ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha, nắm đấm của ta lại cứng rắn hơn.
“Vụ án kết thúc hắn phải xử trí thế nào ta tự có quyết định, nếu lần sau gặp phải loại phạm nhân tương tự ngươi sẽ làm gì?”
“Ta nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ, mà là công hạ bàn, trực tiếp để bọn chúng nếm mùi đau khổ.”
“Ân Dư! Ngươi ra tay quá nặng ta sẽ không so đo, nhưng ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi hở một tí là đá hạ bộ người ta, còn có chút dáng vẻ nữ nhân nào không hả?”
Phượng Hoàn Minh tuấn nhan nhíu chặt mày rậm, trong đôi mắt phượng hẹp dài tựa hồ muốn phun ra lửa.
Hình ảnh hắn dịu dàng ôn nhu trong mộng cảnh hiện lên trong đầu, ta mặt dày mày dạn cười nói: “Ta có dáng vẻ nữ nhân hay không không quan trọng, có người thích ta như vậy là được, ta lại không lo ế.”
“Cái gì?” Thanh âm của hắn đột nhiên trầm xuống.
“Ai thích ngươi, ngươi muốn gả cho ai?”
Ta làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Gần đây ta mới biết có người thầm thương trộm nhớ ta, hắn không giỏi ăn nói lại không biết biểu đạt, thật là hết cách với cái tên đầu gỗ này.”
“Người này là ai, ta có thể giúp ngươi xem mắt một phen, cha ta dặn dò ta phải trông chừng ngươi, không thể để ngươi bị người ta lừa gạt.”
Hả? Lão Đề Hình đi ngao du sơn hà nhiều năm như vậy còn lo được chuyện này sao?
Phượng Hoàn Minh, ngươi cũng thật biết bịa chuyện đó.
“Thời cơ chín muồi, ta tự nhiên sẽ dẫn hắn đi gặp Lão Đề Hình, đại nhân vẫn nên lo phá án trước đi.”
Bỏ lại Phượng Hoàn Minh đang ngây người tại chỗ, ta quay đầu lại, trên mặt nở hoa cười.
Ngươi cứ nghẹn khuất đi.
Thời gian còn dài, xem hươu chết về tay ai!
8
Hôm nay trời có phần âm u, vừa bước chân vào Đề Hình Tư, ta đã bị Triệu Thu Minh kéo lại một bên.
“Hôm qua sau khi ngươi tan làm, đại nhân đã triệu ta cùng đám Lý Tam đến thẩm vấn, hỏi chúng ta có thấy gần đây ngươi cùng nam nhân nào lui tới thân mật không.”
“Ngươi đáp sao?”
“Ta nói tính tình ngươi phóng khoáng, mọi người đều rất thích ngươi, ai ai ở chung với ngươi cũng đều vui vẻ.”
Không tệ, hảo huynh đệ quả nhiên là Triệu Thu Minh.
“Ngươi cũng thật không dễ dàng gì, mỗi lần đều là ngươi thay mọi người gánh chịu dục hỏa của Đề Hình, à không, nộ hỏa mới đúng, ta phải khiến hắn coi trọng ngươi mới được.”
Triệu Thu Minh mặt mày hớn hở, xem ra vô cùng cao hứng.
“Đề Hình hắn… có phải là không được không? Cho nên mới sợ ngươi chạy mất, xem hắn khẩn trương kìa.”