Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
THANH MỘNG NHIỄU NHÂN GIAN
Chương 4
Người như rồng phượng nhất định thích ngậm minh châu, hắn sao có thể yêu thích một kẻ tầm thường như ngươi chứ?
Ta cắn chặt môi dưới, vội vã rời đi.
12
Trở về nhà, ta nhốt mình trong phòng, dùng chăn bông bịt kín đầu.
Cảnh tượng trong mộng và ngoài mộng không ngừng đan xen trong đầu.
Khuôn mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt phong lưu mà đa tình.
Ta mới nhớ lại khi còn bé, mỗi độ đầu tháng, ta đều sẽ chạy tới chạy lui trong sân, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn ra ngoài cửa.
Muốn xem thiếu niên mày như dao gọt, lưng thẳng như tùng kia lần này có mang theo nụ cười đến hay không.
Có lẽ là ta quá tham lam rồi.
Nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt, liền muốn cả vầng trăng tròn.
Tiêu Giác đến cầu thân đúng lúc ta đang ở nhà.
Kinh ngạc nghe tin có người đến cửa cầu thân, ta muốn biết là nhà ai khẩu vị độc đáo đến vậy, vừa mò đến chính ốc đã bị nương bắt gặp, ngăn lại ngoài sảnh đường.
May mắn ta mắt tinh, từ khe cửa sổ hé mở thấy được dáng vẻ người đến.
Một thân trang phục nhà giàu ăn chơi.
Mày mắt cũng có vài phần thư quyển khí, nhưng toàn thân lại lộ ra một vẻ ngốc nghếch.
Có chút quen mắt.
“Tiểu chất từng bị bọn lưu manh du côn chặn đường cướp của trong hẻm tối, lúc ấy Ân cô nương như thiên thần hạ phàm, mấy chiêu đã chế phục được bọn người xấu, thật là nữ trung hào kiệt. Nghe nói quý phủ đang vì nàng kén rể, tại hạ bất tài, đặc biệt đến đây tự tiến cử, ta là Tiêu Giác, đích thứ tử của Tiêu phủ, Tiêu Thị Tiền Trang là sản nghiệp của gia môn.”
Thì ra là hắn.
Cái tên thiếu gia lưng đeo ba khối ngọc bội, dùng ngân phiếu thưởng cho tiểu nhị, trên trán khắc chữ ta rất có tiền mau đến cướp đi?
Tiêu Thị Tiền Trang… quả thật giàu có.
Sau khi Tiêu Giác đi rồi, nương hỏi ta: “Người con đã thấy rồi, đích tử Tiêu gia, con thấy thế nào?”
Đích thứ tử của Tiêu Thị Tiền Trang… xứng với ta quá đi chứ!
Tuy không phải con nhà quan lại, nhưng cuộc sống gấm vóc lụa là kia cũng không phải người thường có thể mơ tưởng.
Đáng tiếc ta không muốn.
Ta tuy xuất thân dân dã, lại không có tâm tư trèo cao kết giao quyền quý.
Huống chi gần đây trong lòng ta lúc nào cũng phiền muộn, hoàn toàn không có chút ý tứ muốn gả chồng nào.
Ta biết cha mẹ không muốn ta bỏ lỡ mối hôn sự tốt như vậy, thừa lúc bọn họ chưa kịp hoàn hồn, ta chủ động tìm đến Tiêu Giác.
13
Trong phòng riêng, Tiêu Giác nghe rõ ý tứ của ta cũng không hề tức giận, hắn đưa cho ta một chén trà rồi hỏi.
“Nàng đã có người trong lòng?”
“… Chưa có.”
“Vậy vì sao phu quân của nàng không thể là ta?”
“Ta lời nói vô lễ, cử chỉ thô lỗ, thật sự không xứng làm phu nhân nhà quyền quý.”
Tiêu Giác nghe vậy bật cười vui vẻ.
“Ta trừ bỏ chút của cải vật chất, thân không một nghề, tay trói gà không chặt, nàng và ta vừa hay tương hỗ, thật là tuyệt phối.”
“Huống chi ngày đó khoảnh khắc nàng ra tay anh tư hiên ngang đến giờ vẫn thường xuyên hiện lên trong mộng của ta, nàng cùng với nữ tử trong ấn tượng của ta không giống nhau.”
Ồ, vậy sao, có rảnh ta sẽ đến làm khách.
“Ta là thành tâm cầu cưới, còn mong nàng có thể thay đổi tâm ý.”
Ánh mắt Tiêu Giác trong sáng chân thành, ta cũng không muốn giấu giếm vòng vo, thẳng thắn nói: “Thật ra trong lòng ta có người khác, không muốn lỡ dở nhân duyên của huynh, cho nên…”
Hắn trầm mặc vài giây, rồi lại phấn chấn tinh thần: “Vậy thì ta đây mượn rượu muốn cùng nàng kết thành tri kỷ, nàng chẳng lẽ đến chút nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không muốn thỏa mãn ta sao?”
Người này dứt khoát phóng khoáng, không có vẻ cao cao tại thượng của nhà quyền quý, đáng để kết giao bằng hữu.
Ta giãn mày, cười nhạt: “Được.”
Cùng hắn sóng vai bước ra khỏi tửu lâu, nghênh diện đụng phải hai người.
“Ân Dư, sao ngươi lại ở đây, Đề Hình vẫn luôn tìm ngươi, ngươi lại chạy đến đây uống rượu ăn thịt…”
Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh không lên tiếng, ta đáp: “Hôm nay ta nghỉ ngơi, cùng bằng hữu ở đây uống rượu có vấn đề gì sao?”
“Dư Nhi, vị công tử này là?”
Cách xưng hô của Tiêu Giác khiến da gà ta nổi lên từng đám.
Ta trừng mắt nhìn hắn, ngươi kết giao bằng hữu tiến triển nhanh vậy sao?
Phượng Hoàn Minh phượng mâu hơi híp lại, khí tức quanh thân âm trầm đáng sợ.
Tiêu Giác không để ý, tự nhiên nói: “Tại hạ Tiêu Giác, là bằng hữu của Dư Nhi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng là tri kỷ của nàng.”
.......
“Nhưng ta càng muốn trở thành ...”
“Phượng Hoàn Minh!”
Ta vội vàng cắt ngang: “Vị này là Phượng Đề Hình, hình ngục công sự của Đề Hình Tư, ta làm việc dưới trướng hắn, vị bên cạnh là Lý Tam. Được rồi, mọi người đều quen biết nhau rồi, giải tán thôi!”
“Ân Dư, ta đưa ngươi về.”
“Đi thôi, ta đưa ngươi về.”
Hai giọng nam khác nhau vang lên.
Phú nhị đại thiếu dây thần kinh.
Cấp trên mặt mày lạnh tanh nhưng đáy mắt mang ý cười.
Rất tốt, hôm nay mọi người nhiệt tình như lửa.
14
Trên đường về nhà, Lý Tam không thấy bóng dáng đâu.
Phượng Hoàn Minh đi bên cạnh như một tảng băng, áp lực vô hình khiến người ta rét run.
“Đại nhân tìm ta có chuyện gì?”
“Hắn chính là người trong miệng ngươi?”
Ta ngẩn người một lát mới hiểu ra ý tứ trong lời hắn.
Ta cự tuyệt trả lời, giả ngốc làm lơ: “Nếu Đề Hình không có gì phân phó, tiểu nhân xin phép cáo lui.”
Cổ họng hắn tựa hồ rất khô khốc, hồi lâu sau hắn mới mở miệng: “Ta tra được tri phủ Quỳnh Châu lén lút cấu kết với người buôn bán muối lậu, hơn nữa tử tù trong ngục liên tiếp chết bất thường, ta muốn đến Quỳnh Châu một chuyến, ngươi cùng ta đồng hành.”
Buôn bán muối lậu, tử tù chết bất thường?
Tri phủ Quỳnh Châu lá gan ngươi cũng lớn thật đó! Lần này có thể đi gặp tổ tông ngươi rồi.
“Cần ta làm gì, đóng vai nha hoàn của ngài sao?”
Trên mặt Phượng Hoàn Minh thoáng qua vẻ không tự nhiên: “Không phải nha hoàn, là ái thiếp.”
“Đàn ông làm việc lớn, chốn phong nguyệt mua vui là khó tránh khỏi, ta không thích nữ tử thân cận.”
Ta quả thực cạn lời.
Không thích nữ tử thân cận? Vậy ta tính là cái gì, đàn ông chắc?
Khó trách trong mộng cảnh của hắn ta không có đặc trưng giới tính nữ.
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Đại nhân, cách ngài vũ nhục người khác thật là độc đáo.”
Hắn hơi nhíu mày, có chút khó hiểu: “Lời này của ngươi là sao?”
Ta lười cùng hắn tranh cãi, quay đầu bỏ hắn lại phía sau.
“Ân Dư, ngươi không giống bọn họ.”
Nghe được câu nói này, ta suýt chút nữa thì vấp ngã.
Quả nhiên kẻ trộm cắp đều không có kết cục tốt đẹp.
Kẻ trộm tiền tài thân chịu gậy gộc, đau đớn da thịt.
Kẻ dõi theo giấc mộng, tâm trí trôi dạt muôn nơi, chịu khổ tinh thần.
15
Phượng Hoàn Minh quả nhiên nói chẳng sai.
Vừa đặt chân đến Quỳnh Châu chưa được bao lâu, Tri phủ Tiết Nghiêu đã vội vã sai người nghênh đón đến tửu lâu. Cũng coi như còn giữ vẻ nho nhã, chỉ có ca kỹ gảy đàn hát xướng góp vui.
Tiệc rượu ngày đầu khách và chủ đều đã tận hứng, sang ngày thứ hai, Tiết Nghiêu liền dời địa điểm sang Hương Lan Các.
Nơi đây mỹ nhân như mây tụ, màn lụa xanh hồng giăng mắc, trong lò đốt hương thơm nồng nàn đến ngấy.