TỐNG NGUYÊN

Chương 3



Bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương đàn sáo thâu đêm không ngủ.

Bệ hạ lại vì Hoàng Hậu nương nương mà không lên triều.

Bây giờ…

Chuyện của Phượng Nghi Cung liên quan gì đến ta chứ?

Thậm chí nhớ đến những chuyện trước kia với Bùi Diễn, trong lòng ta cũng hoàn toàn bình tĩnh.

Cảm giác rung động, cảm giác đau lòng.

Tất cả đều đã biến mất.

Ta phát hiện thế giới này bỗng trở nên thanh tĩnh hơn bao giờ hết.

Tâm trí ta cũng trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

Vậy nên khi thái giám bên người Bùi Diễn đến thông báo cho ta chuẩn bị, lát nữa vu sư sẽ tới lấy máu.

Phản ứng đầu tiên của ta là: Tại sao?

Máu của ta tại sao phải cho người khác để giải độc?

Lấy máu… rất đau nha.

Ta không muốn.

Ta nói Lâm Lang cho người đóng cửa Thần Lộ Cung.

Chặn hết đám người vu sư bên ngoài.

Ta có thất sủng nhưng vẫn là một trong hai nữ nhân duy nhất trong hậu cung.

Cửa cung ta không mở, không kẻ nào dám xông vào.

Rất nhanh, bên ngoài Thần Lộ Cung truyền đến tiếng rống giận của Bùi Diễn:

“Tống Nguyên! Nàng làm cái trò gì vậy?!”

9.

Thật ra Bùi Diễn rất ít khi nổi giận.

Ít nhất là nổi giận trước mặt ta thế này.

Vì ta luôn đội hắn lên đầu.

Hắn nói gì, ta cũng nghe.

Dù ta không vui, hắn chỉ cần dịu giọng một chút, ta lại chấp nhận nhường.

Lần này đại khái là việc lớn sắp thành, ta lại đột nhiên đổi ý, khiến hắn tức muốn hộc máu.

Khi hắn mặt mũi sa sầm tiến vào, ta đang thêu hoa.

“Nguyên Nguyên, ý của nàng là sao? Tri Vi đã mang thai bốn tháng rồi, chậm một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm!”

Tiến cung mới ba tháng đã mang thai bốn tháng.

Nói ra cũng chẳng ngượng miệng.

Ta không ngẩng đầu lên.

“Trẫm biết nàng oán trẫm bảy ngày qua không đến thăm nàng, nhưng quốc sự bận rộn, thai tượng của Hoàng Hậu lại bất ổn.”

“Bình thường nàng luôn hiểu chuyện, sao lần này lại náo loạn lên vậy!”

Ta vẫn ngồi thêu hoa.

“Còn nữa, trẫm có lừa nàng không? Nàng có bị tổn thương cọng lông sợi tóc nào không?!”

Ta kéo chỉ.

“Nguyên Nguyên.” Chiêu trò quen thuộc, dịu giọng lại rồi.

“Nàng ngoan chút được không, đi theo trẫm nào, nhé?”

Ta cảm thấy trong lòng.

Không có gì dị thường.

Ngay cả khi đối diện với gương mặt quen thuộc này, ta vẫn bình tĩnh.

“Bệ hạ.” Ta nhìn khung vải thêu rực rỡ, “Thần thiếp sẽ qua đó.”

“Đợi đến khi Hoàng Hậu nương nương băng thệ, thần thiếp sẽ tới đưa tang.”

“Làm càn!”

Bùi Diễn đột nhiên hét lớn.

Cùng lúc đó là tiếng dao kiếm đồng loạt rút ra khỏi vỏ.

Hắn mang theo Kim Ngô Vệ.

Vây kín Thần Lộ Cung của ta.

Ta suy nghĩ tỉnh táo: Địch nhiều ta ít, lấy cứng đối cứng, không có phần thắng.

“Tống Nguyên, nàng…”

“Đi thôi.” Ta buông khung thêu xuống, đứng lên.

“Nguyên Nguyên.”

Bùi Diễn đột nhiên nắm cổ tay ta: “Nàng quay đầu lại.”

“Nhìn ta.”

10.

Ta nhìn Bùi Diễn.

So với khi hắn mới bước vào, ta nhìn kĩ càng tỉ mỉ hơn nhiều.

Nhìn từ mi đến mắt, từ mắt đến môi.

Càng nhìn ta càng cảm nhận rõ ràng hơn, nội tâm ta không chút gợn sóng.

Trên mặt Bùi Diễn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy, bàn tay đang nắm tay ta siết chặt hơn.

“Nguyên Nguyên, nàng…”

“Bệ hạ! Hoàng Hậu nương nương bị đau bụng mãi không giảm, đang ở Phượng Nghi Cung…”

Bùi Diễn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, không đợi nô tỳ nói hết câu đã kéo tay ta lôi đến Phượng Nghi Cung.

Tống Tri Vi đương nhiên không hề đau bụng gì cả.

Tỷ ấy quen diễn mà thôi.

Vừa nhìn thấy ta, trong mắt lập tức xuất hiện ý cười quen thuộc, ý cười của kẻ chiến thắng.

Tỷ ấy đã thắng thật rồi.

Độc này đã trong người tỷ ấy mười năm.

Trong phủ Thục Vương có một tiểu thiếp đến từ dị tộc, ngày đầu tiên tỷ ấy gả vào phủ Thục Vương đã bị hạ độc.

Vì độc quá sâu, quá hiếm nên không phải được.

Hiện giờ lại muốn lấy máu ta giải độc.

Ta nhìn tỷ ấy, rồi lại nhìn Bùi Diễn.

Nội tâm vẫn không hề gợn sóng.

Đến khi chủy thủ cắt ngang tay ta, máu tươi trào ra, vẻ mặt ta cũng vẫn bình tĩnh như thường.

Không chỉ đau đớn về mặt tâm lý, mà cả đau đớn về mặt sinh lý cũng đã biến mất hoàn toàn.

Ta hơi nhúc nhích tay.

Thật sự một chút cảm giác cũng không có.

Nhưng Bùi Diễn đứng bên cạnh lại quát lên một tiếng: “Nguyên Nguyên.”

Hơi động tay chút thôi mà, cũng chẳng ảnh hưởng đến công hiệu của máu.

Hắn gấp cái gì?

Có lẽ do vẻ khinh thường trên mặt ta quá rõ ràng, trước khi ta rời đi, Bùi Diễn lại ngăn ta lại.

“Nguyên Nguyên, rốt cuộc nàng sao vậy?”

Thoạt nhìn hắn có chút bực bội.

“Thần thiếp vui.” Ta trả lời: “Cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, có thể trở về.”

“Trầm biết nàng phải chịu thiệt rồi, trẫm hứa với nàng, sau chuyện này…”

“Sau chuyện này, bệ hạ ở Phượng Nghi Cung bồi Hoàng Hậu nương nương đi, cùng Hoàng Hậu nương nương hòa hợp yêu thương, không cần đến Thần Lộ Cung nữa.”

“Tống Nguyên!” Sắc mặt Bùi Diễn lạnh tanh: “Giận dỗi cũng có mức độ thôi!”

“Thần thiếp không giận dỗi.”

Ta đang nói lời thật lòng mà.

“Bệ hạ, thần thiếp không muốn nhìn thấy ngài xuất hiện tại Thần Lộ Cung nữa.”

Tuy là ta không có cảm giác với hắn, ngay cả cảm giác chán ghét cũng không.

Nhưng ta không muốn bị cả đám Kim Ngô Vệ vây quanh, tùy thời đều có khả năng bị ép đi làm chuyện mình không muốn.

“Giỏi, giỏi lắm rồi!”

Bùi Diễn nghiến răng: “Tống Nguyên, tới lúc đừng có tới cầu trẫm!”

Sau đó phất tay áo rời đi.

11.

Ta hiểu được lý do Bùi Diễn tức giận.

Nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ làm sai lời hắn.

Ngay cả khi hắn ban cho ta chén thuốc gây sảy thai, ta cũng chỉ khóc lóc cầu xin hắn:

“Thiếp không sợ phải chịu khổ cùng chàng, thiếp không cần vị trí tôn quý kia, chỉ muốn cùng chàng làm một đôi phu thê bình thường thôi.”

“Phu quân, chàng suy nghĩ lại được không? Suy nghĩ lại một chút…”

“Đứa bé đã sáu tháng rồi!”

Hiện giờ cũng chỉ là một chén máu mà thôi, lý nào ta lại giận dỗi đến vậy?

Ta cũng hiểu được lý do hắn coi chuyện ta nuôi cổ là đương nhiên.

Ta chính là người có thể chắn đao cho hắn.

Năm ấy khi hắn sắp phục vị, trong triều có người gấp đến đỏ mắt, mấy toán thích khách cùng xông vào ám sát hắn.

Ta không chút do dự chắn cho hắn một đao.

Một nhát đao kéo dài từ xương bả vai đến eo, sâu đến nhìn thấy xương, nằm trên giường hai tháng mới khỏi.

Khi đó ta cũng không rên một tiếng.

Lần này chỉ là cổ trùng gặm cắn bảy ngày bảy đêm thôi mà, tính là cái gì?

Thật ra ta cũng không hiểu nổi chính mình.

Tại sao lại phải liều mạng yêu một nam nhân như vậy?

Những ký ức đó giờ đây không thể đánh động trái tim ta dù chỉ một chút, nên ta không hiểu nổi.

Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng.

Bùi Diễn quả thực không đặt chân đến Thần Lộ Cung nữa.

Hắn ngày ngày đều tới Phượng Nghi Cung.

Cứ như sợ người khác không biết Hoàng Hậu nương nương đang được sủng ái, làm gì cũng cực kỳ khoa trương.

Lâm Lang không nhịn được lải nhải bên tai ta.

Nhưng ta nghe vào tai này ra tai kia, cũng không nhớ được gì.

Ta không chỉ không nhớ được lời Lâm Lang nói.

Mà ta phát hiện ra rất nhiều chuyện trong quá khứ, lâu không nghĩ lại, cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Giờ chỉ giống như một mảnh lá rụng, một bụi cỏ nhỏ bên đường.

Chuyện không quan trọng, ai cần nhớ làm gì?

Ngày tháng trôi qua, có chuyện ta cần suy nghĩ.

Hoa trong Ngự Hoa Viên ngắm mãi cũng chán.

Nước trong hồ Bích Ba thưởng mãi cũng nhàm.

Hoàng cung này, ta không ở nổi nữa.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang, ta cản đường phụ thân vừa đến Phượng Nghi Cung thăm Tống Tri Vi về.

12.

Vong ưu cổ thực sự là thứ tốt.

Ta đối mặt với phụ thân, cũng không có cảm xúc gì.

Thậm chí khi ta nói ra chuyện mình muốn làm, phụ thân lớn tiếng mắng ta bị điên.

Vẻ mặt ta cũng vẫn bình tĩnh như thường.

“Phụ thân, năm đó người gả tỷ tỷ cho Thục Vương, nghĩ là đã đứng về phe Thục Vương phải không?”

“Con cùng phế Thái Tử đều bị người bỏ rơi.”

“Vậy nên chuyện năm đó Thái Tử bị phế, người…”

“Câm miệng!” Mặt phụ thân tái mét.

Ta nghiêng đầu: “Vậy nên phụ thân sẽ giúp con chứ?”

Ông ấy cũng từng như ta lúc này.

Không cho ta cơ hội chọn lựa.

Ta đã từng luôn muốn được bọn họ yêu thương.

Nhưng sao bọn họ lại không thích ta chứ?

Ta có chỗ nào chưa tốt hay sao?

Có phải chỉ cần ta ngoan ngoãn hơn một chút, thuận theo ý họ hơn một chút, họ sẽ yêu ta nhiều hơn một chút không?

Vậy nên dù nắm trong tay nhược điểm của bọn họ, ta cũng chưa bao giờ dùng.

Bây giờ ta không nghĩ vậy nữa.

Ta không cần người khác yêu thương ta.

Ta muốn tự yêu thương chính mình.

Phụ thân cũng không làm ta thất vọng, rất nhanh đã giúp ta an bài xong xuôi.

Tết Đoan Ngọ, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc.

Đến lúc đó trận hỏa hoạn trong Thần Lộ Cung sẽ khiến “Thần phi” táng thân nơi biển lửa, còn ta nhân lúc hỗn loạn xuất cung.

Nghĩ đến ngày được rơi nơi thâm cung này, trong lòng ta vui mừng.

Vậy nên dù trong Ngự Hoa Viện chạm mặt Bùi Diễn và Tống Tri Vi, tâm tình ta cũng không hề bị ảnh hưởng.

Thời tiết này, hoa sen đang nở rộ.

Hai người họ đang trong đình hóng gió ngắm hoa.

Tống Tri Vi đã mang thai 6 tháng, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ta.

Vậy nên ta chỉ hành lễ từ xa rồi định rời đi.

Ai ngờ khi ta vừa xoay người liền nghe thấy Tống Tri Vi thanh thúy gọi tên ta.

Quay đầu lại liền thấy Bùi Diễn nắm cằm hôn tỷ ấy.

Ta khó hiểu nhìn bọn họ.

Muốn hôn sao không tìm một cái điện mà làm?

Giữa thanh thiên bạch nhật, nhóm cung nhân đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Ta “chậc chậc” hai riếng rồi xoay người rời đi.

Mới đi được hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng đổ vỡ.

Bùi Diễn đã ném tan chén trà trong tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...