Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TỐNG NGUYÊN
Chương 4
13.
Đại khái là ta đã đắc tội Bùi Diễn rồi.
Hắn đột nhiên giáng vị ta.
Từ “Thần phi” biến thành “Thần tần.”
Nhìn đi, trông cậy vào việc người khác yêu mình sẽ nhận về kết quả như vậy.
Người ta thích thì cho mình chút yêu thương, đến khi không thích nữa thì quả quyết dứt tình.
Ta cũng không để ý.
Bị giáng xuống tần vị càng tốt, trong yến hội tết Đoan Ngọ, ta sẽ không phải ngồi gần Bùi Diễn.
Ta an tâm chờ đến ngày ấy.
Tống Tri Vi tới chỗ ta một lần.
Tỷ ấy cười nhạo ta không được sủng ái, phi vị cũng mất.
Ta không đáp lời.
Tỷ ấy hoang mang nhìn ta một hồi, cuối cùng cười lạnh:
“Muội muội ngày càng tiến bộ, chơi chiêu lạt mềm buộc chặt ư?”
“Chỉ sợ bệ hạ sẽ không trúng chiêu này.”
Nói xong hất cằm rời đi.
Bùi Diễn tới chỗ ta hai lần.
Cả hai lần hắn chỉ dừng chân bên ngoài một lát rồi bỏ đi.
Rất hợp ý ta.
Trước tết Đoan Ngọ, ta gặp phụ thân thêm một lần, đảm bảo tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Nhưng đến ngày ấy, lại có bước ngoặt.
Hơn nữa còn là một bước ngoặt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.
14.
Theo quy củ, tần vị chỉ được ngồi ở bàn dưới.
Nhưng thái giám bên người Bùi Diễn vẫn dẫn ta đến chỗ cạnh hắn như trước kia.
Để ta ngồi ở vị trí thậm chí còn cao hơn Tống Tri Vi.
Hai mắt Tống Tri Vi sắp hóa thành dao găm xẻo thịt trên người ta.
Quan lễ phía dưới cũng đồng loạt lắc lắc đầu.
Bùi Diễn kéo ta ngồi xuống: “Vừa lòng chưa?”
Ta không hiểu sao hắn lại nói ra ba chữ này, không đáp lời.
Hắn đặt mạnh chén rượu xuống bàn:
“Tống Nguyên, rốt cuộc nàng còn muốn nháo đến bao giờ?!”
Ta càng khó hiểu:
“Thần thiếp nháo bao giờ?”
Muốn ta nuôi cổ, ta nuôi, muốn lấy máu ta, ta cho.
Bây giờ bụng Tống Tri Vi đã lớn thấy rõ, so với thai phụ bình thường đẫy đà hơn vài phần đấy thôi.
“Lần nào cũng là trẫm dỗ nàng, nàng không thể dỗ trẫm một lần được hay sao?!”
Biến cố phát sinh đúng lúc này.
Đêm nay chính là dạ yến đầu tiên được tổ chức sau khi Bùi Diễn đăng cơ, người tới đông đảo.
Mọi người vừa ngồi xuống, rượu còn chưa rót hết.
Đột nhiên một kẻ mặc đồ cung nhân rút trường kiếm giấu trong người ra.
Không chút do dự đâm thẳng về phía Bùi Diễn.
Ngay sau đó, nhiều “cung nhân” và “Kim Ngô Vệ” khác cũng rút đao rút kiếm ra.
Tiếng la hét thất thanh khắp nơi, toàn bộ điện trở nên hỗn loạn.
Ta tỉnh táo suy nghĩ: Có thích khách, mục tiêu là Bùi Diễn, chỗ này nguy hiểm.
Chạy!
Bùi Diễn né được nhát kiếm kia, ta kéo tà váy định chạy đi.
Không ngờ lại bị hắn túm lại: “Nàng đi theo trẫm!”
Ta không cần đi theo hắn nha.
Đám thích khách kia chính là nhắm vào hắn.
Nhưng Bùi Diễn nhất quyết túm chặt ta, khiến ta không thể rời khỏi hắn một bước.
Kim Ngô Vệ nhanh chóng xuất động, vây hãm phần lớn thích khách.
Nhưng đồ bọn họ mặc giống nhau, chẳng biết ai quân ta, ai quân địch.
Người phía trước đột nhiên quay phắt lại, cầm kiếm đâm về phía ta.
Không chút suy nghĩ, ta trở tay kéo Bùi Diễn qua, để hắn chắn trước người ta.
Ta không thấy đau.
Nhưng mà bị kiếm đâm vẫn ch*t nha.
Ta không muốn ch*t.
Vẫn là để hắn ch*t đi.
Đến khi lưỡi kiếm sắc bén đ/â/m thẳng vào ngực, Bùi Diễn vẫn không tin nổi.
Trong thoáng chốc, ánh mắt hắn nhìn ta có khiếp sợ, có hoài nghi, có đau đớn và không cam tâm.
Khi nhát kiếm được rút ra, ánh mắt hắn cũng từ từ tan rã.
15.
Ta đương nhiên không thể xuất cung nữa.
Hoàng cung nhiều thích khách như vậy, thậm chí Hoàng Đế còn bị ám sát.
Màn đêm buông xuống, trong cung loạn lạc.
Tất cả kết hoạch phụ thân sắp xếp không thể thực hiện được nữa.
Sau đó, ta cũng không có cơ hội xuất cung nữa.
Không hiểu vì sao Bùi Diễn không tới Phượng Nghi Cung mà dọn đến Thần Lộ Cung của ta ở.
Đến ở thì thôi đi, lại còn không ngừng lải nhải.
“Trẫm nói nàng nhìn trẫm!”
Đó, lại bắt đầu gào lên.
“Không phải như vậy!” Lại nữa.
“Không phải như vậy Nguyên Nguyên, ánh mắt nàng nhìn trẫm không phải như vậy!”
“Vậy nên thế nào? Bệ hạ nói đi để thần thiếp làm.”
Ta thật sự bị phiền muốn ch*t.
Bùi Diễn mắt đỏ ngầu, đứng bật dậy.
Nắm chặt cằm ta, gấp gáp hôn xuống.
Ta chớp chớp mắt.
Thật tự nhiên nghĩ đến ngày ấy trong Ngự Hoa Viên, hắn với Tống Tri Vi hôn nhau.
Nhưng… không có cảm giác gì.
Không ghê tởm, cũng chẳng buồn nôn.
Ta muốn ngủ, cho nên khi hắn đẩy ta lên giường, ta cũng thuận thế nằm xuống.
Ta biết hắn muốn làm gì.
Thành thân đã mười năm, chúng ta đã vô số lần triền miên.
Nhưng hình như ta quên mất cảm giác trước kia rồi.
Ta nhìn màn che đong đưa phía trên, trước kia cũng nhàm chán thế này sao?
Một đám mây, hai đám mây, ba đám mây…
Mặc kệ hành động của Bùi Diễn, ta chuyên tâm đếm những đám mây thêu trên đình màn.
Vết thương của Bùi Diễn còn chưa khỏi.
Máu tươi trên ngực hắn chảy ra, tí tách, tí tách rơi trên người ta.
Ta vẫn nằm đếm mây.
Tự hắn làm rách miệng vết thương của mình, không liên quan gì đến ta.
Bùi Diễn lại đột nhiên cáu giận, cúi người cắn lên bả vai ta một ngụm.
Môi hắn đã dính máu.
Nhưng ta lại không cảm thấy đau.
Ta mê mang nhìn hắn.
Cắn ta làm gì?
Bùi Diễn suy sụp.
Hắn ôm chặt ta, giọng gần như nức nở
“Nguyên Nguyên, nàng sao vậy?”
“Sao nàng lại trở nên thế này?”
Rồi hắn như chợt nghĩ ra điều gì, dừng động tác rồi vội vàng bật dậy.
Máu trên người cũng không lau, hắn choàng tạm áo ngoài lên người rồi đi ra ngoài.
“Truyền vu y!”
“Truyền vu y đến đây cho trẫm!”
16.
Ta nghiêng người nằm sau bình phong, nhìn Bùi Diễn cầm kiếm chỉ vào vu sư quỳ trên mặt đất:
“Rốt cuộc ngươi đã cho Nguyên Nguyên uống cái gì?”
“Sao nàng ấy lại biến thành dáng vẻ này?!”
Khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng, lúc này tóc dài xõa tung, áo choàng màu đen mở tung, lộ ra vùng ngực còn đang chảy máu.
Vu sư sợ tới mức mặt tái mét, dập đầu:
“Bệ hạ, thứ thảo dân cho nương nương uống thật sự là vong ưu cổ không sai!”
“Đã là vong ưu cổ, sao nàng lại nhìn trẫm như một người xa lạ?!”
“Có thể là…”
Vu sư lẩm bẩm, đổi chủ đề:
“Bệ hạ, vong ưu cổ sẽ khiến người uống quên hết ưu sầu, cũng quên luôn nơi bắt nguồn ưu sầu, có thể là…”
Hắn không dám nói hết câu, nhưng Bùi Diễn đã đoán được vế sau.
Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
“Nói hươu nói vượn! Nếu chỉ là vong ưu cổ, tại sao bây giờ ngay cả cảm giác đau đớn về thể xác nàng ấy cũng không cảm nhận được?!”
“Bệ hạ, nương nương… nương nương có từng trải qua nỗi đau thể xác cực hạn không? Nếu có… vong ưu cổ đúng là sẽ khiến nương nương mất đi cảm giác đau…”
Sắc mặt Bùi Diễn lại tái đi.
Cũng không biết hắn đang nghĩ đến cảnh hắn ép ta đẻ non hài tử, hay là nghĩ đến cảnh ta đỡ một đao cho hắn.
Cánh tay cầm kiếm không nhịn được mà run rẩy.
Mặt hắn như tu la ác sát, chỉ vào vu y: “Phương pháp giải cổ đâu? Giao ra đây.”
“Bệ hạ, trước khi hạ cổ thảo dân đã nói rõ với bệ hạ.”
“Cổ trùng một khi nhập thể sẽ hòa quyện vào máu thịt, không thể lấy ra!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nếu cổ trùng kia cảm thấy cơ thể ký chủ đã hoàn toàn không còn ưu sầu, thì sẽ…”
Vu sư dập đầu thật mạnh:
“Sẽ tự rời đi, tìm kiếm một ký chủ khác.”
17.
Bùi Diễn như biến thành người khác.
Hắn khôi phục phi vị cho ta.
Những thứ trước kia thường được ban thưởng cho Phượng Nghi Cung, giờ lại bắt đầu chuyển tới Thần Lộ Cung.
Vết thương đã khỏi, hắn vẫn không chịu dọn ra khỏi Thần Lộ Cung.
Ngày ngày đêm đêm lẽo đẽo theo ta.
“Nguyên Nguyên, nàng còn nhớ cái này không? Đây là nàng thêu cho ta trong năm đầu tiên chúng ta bên nhau.”
Ta nhìn cái túi thơm đã cú nát trong tay hắn:
“Thần thiếp nhớ.”
“Vậy còn cái này thì sao? Năm ấy mùa đông tuyết rơi nhiều, nàng muốn làm cho ta một đôi bao tay lót lông thỏ, nhưng lại không lỡ gi*t con thỏ kia, còn đuổi nó chạy khắp viện.”
“Thần thiếp nhớ.”
“Còn có năm ấy…” Bùi Diễn càng nói, hai mắt càng sáng rỡ.
“Tân niên năm ấy, chúng ta một đường chạy đến núi Tụ Minh cầu phúc, vô tình gặp…”
“Thần thiếp đều nhớ.” Ta thản nhiên nhìn hắn: “Nhưng nhớ thì sao?”
Hai mắt Bùi Diễn đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Không sao đâu, Nguyên Nguyên.” Hắn cố gắng gượng cười: “Chỉ là do vong ưu cổ thôi.”
“Đợi cổ trùng kia rời đi, nàng sẽ khỏe lại.”
“Nguyên Nguyên, giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, nàng nghe trẫm nói.”
Bùi Diễn bắt đầu nói lại chuyện trước đó hắn lạnh nhạt với ta.
Nói hắn giận là do ta đập nát ngọc bội hắn tặng.
Giận ta nói lời lạnh nhạt với hắn.
Cũng không biết hắn làm thế nào tìm được những mảnh vỡ của miếng ngọc, dán tất cả lại.
“Nàng xem, trẫm đã tự mình dán lại rồi, không phải lại giống như trước sao?”
Ta hoài nghi mắt hắn có vấn đề: “Xấu quá! Vứt đi đi!”
Ta nói lời thật lòng, Bùi Diễn lại bắt đầu đỏ mắt.
“Không sao cả, không sao cả.”
Tiếp theo hắn lại nói đến chuyện vì sao Tống Tri Vi biết câu “minh châu phủ bụi ắt có ngày tỏa sáng.”
Hắn nói là Tống Tri Vi vô tình tìm được thư từ ta viết cho hắn năm đó.
“Trẫm luôn trân quý những bức thư đó, mỗi khi mệt mỏi thường lấy ra đọc.”
“Không phải trẫm cố ý cho nàng ấy xem.”
Ta gật gật đầu: “Ồ!”
“Còn chuyện lập hậu.”
Bùi Diễn nắm tay ta:
“Nguyên Nguyên, Thục Vương chưa ch*t, giang sơn chưa ổn, chuyện lập Tống Tri Vi là Hoàng Hậu chỉ là để cho người ngoài xem.”
18.
Bùi Diễn còn nói hài tử trong bụng Tống Tri Vi không có quan hệ gì với hắn.
Hài tử đó là của Thục Vương.
Thục Vương giả chết chạy trốn, mang theo rất nhiều tử sĩ hắn lén nuôi dưỡng.
Địch ở trong tối, Bùi Diễn ở ngoài sáng.
Hắn lập Tống Tri Vi làm Hoàng Hậu, dùng đủ mọi cách giữ đứa bé trong bụng tỷ ấy là muốn kích thích Thục Vương hiện thân.
“Đó là con nối dõi duy nhất của hắn, không lý nào hắn lại bỏ mặc.”
“Dù hiện tại hắn không hiện thân nhưng hài tử đó sẽ vĩnh viễn là nhược điểm của hắn.”
“Huống hồ, không phải trẫm đã tính đúng đó sao?”