Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TRĂNG SÁNG VÀO LÒNG
Chương 2
Tô Minh Vũ kích động dập đầu tạ ơn. Đêm ấy, hắn sốt cao không ngừng, vết thương mưng mủ hôn mê trong vòng tay ta lẩm bẩm: “Lang Nguyệt, tốt quá rồi, ta đã có cơ hội cưới nàng rồi! Đợi ta, được không?”
Trong căn phòng, ánh nến cháy lách tách. Trái tim ta khi ấy cảm thấy ấm áp vô cùng. Ta tự nhủ bản thân đã tìm được người nam nhân tốt nhất trên đời này.
Thế là ta chạy khắp nơi, nhờ cậy quan hệ đưa hắn vào thư quán tốt nhất, sau lại tiến cử hắn làm thư đồng của Thái tử. Ngay khi mọi việc đang thuận lợi, phụ thân lại bị vu cáo tham ô. Toàn bộ Lâm gia bị phán lưu đày đến Bắc Hoang.
Ta biết, với tính cách của Tô Minh Vũ, hắn nhất định sẽ không ngại khó khăn mà cùng ta chịu đày ải. Nhưng ta không muốn vì bản thân mà liên lụy hắn. Vậy nên ta cố ý sắp đặt, để hắn bắt gặp cảnh ta thân mật cùng tiểu quan.
“Sao vậy, chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ ta muốn gả cho ngươi sao? Tỉnh lại đi, dù sau này ngươi có bay cao thế nào, thì sao chứ? Bản chất của ngươi là kẻ hèn mọn nghèo kiết xác sao mà xứng với bổn tiểu thư được chứ.”
Ta còn ném chiếc túi gấm hắn tỉ mỉ thêu đến mức tay bị thương tặng ta vào lửa.
“Nam tử hán đại trượng phu mà đi làm thứ đồ nữ nhi này, không thấy xấu hổ hay sao?”
Tô Minh Vũ như mất hồn. Hắn ngây người một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười lớn, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Sau này, trên đường bị lưu đày, ta chịu đủ mọi khổ cực, mới thấm thía cái cảm giác tôn nghiêm bị chà đạp là như thế nào. Những thứ cứu rỗi mà ta tự cho là đúng, đã để lại trong lòng Tô Minh Vũ một vết nhơ không thể xóa nhòa.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng để ý đến cảm nhận của hắn. Chưa từng quan tâm đến những lời đồn đại bôi nhọ hắn bán thân cầu vinh. Cũng chưa từng quan tâm đến những lời chế giễu trong thư viện, nói hắn chỉ là một nam sủng cho người ta tiêu khiển.
Cuối cùng, kẻ tệ bạc như ta cũng phải nhận lấy báo ứng xứng đáng.
Ta lao mình vào dòng suối mát lạnh, cẩn thận rửa sạch bùn đất trên người. Từ xa vang lên tiếng truy bắt phạm nhân. Lòng ta hoảng hốt, vội nấp vào căn nhà tranh bên cạnh.
Tiếng động ngoài cửa ngày càng lớn. Ta không dám thở mạnh.
Đúng lúc ấy, giọng nói lạnh như băng của Tô Minh Vũ vang lên: “Từ đâu ra tên ăn mày dám xông vào nhà dân?”
6
Ta như bị đóng đinh tại chỗ. Y phục ướt đẫm dính chặt lên người, lộ ra từng đường cong mềm mại. Ta vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, không dám quay lại, chỉ cúi gằm mặt xuống, run giọng giải thích mình đi nhầm đường.
Ngay sau đó, Tô Minh Vũ đặt một tay chống lên cửa gỗ bên tai ta. Lồng ngực rộng lớn của hắn ép ta sát vào cửa: “Bên ngoài đang bắt phạm nhân, ngươi hoảng hốt cái gì?”
Hơi thở nóng rẫy phả bên tai khiến tim ta đập loạn nhịp. Cố gắng nuốt khan, ta lắp bắp không thốt thành lời.
Cánh cửa đột ngột bị đạp mạnh mở toang. Cả người của ta bị kéo vào lòng Tô Minh Vũ, hắn lấy áo khoác che kín ta rồi ép sát vào góc tường.
Đám thị vệ đứng ngoài kinh ngạc đến biến sắc: “Sao… sao Tô đại nhân lại ở đây?”
Tô Minh Vũ mặt lạnh như băng, giọng nói không giận mà đầy uy nghiêm: “Bổn đại nhân ở đâu còn cần giải thích với các ngươi sao?”
Bọn thị vệ sợ hãi, vội xua tay thanh minh: “Thuộc hạ không có ý đó, chỉ là nhận được tin có phạm nhân ở quanh đây…”
“Càn rỡ!” Tô Minh Vũ nhíu chặt mày, giọng đầy sát khí: “Các ngươi nghi ngờ ta sao?”
Hắn nói rồi ôm ta càng chặt hơn. Bấy giờ, đám thị vệ mới chú ý đến ta, hoảng hốt quay đi, che kín mắt: “Chúng thuộc hạ không biết ngài và Cố tiểu thư ở đây…”
Tô Minh Vũ không phản bác.
Hắn chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Cút ngay! Nếu dám để lộ chuyện này ra ngoài, bổn đại nhân sẽ lột da các ngươi.”
Bọn thị vệ run rẩy rút lui.
Ta thở phào nhẹ nhõm, toan lén rời đi thì vòng tay ôm chặt lấy ta càng siết chặt hơn: “Lâm Lang Nguyệt, nàng lại muốn đi đâu? Lần này nàng định bỏ ta lại bao lâu nữa?”
7
Trong giọng nói đầy giận dữ của Tô Minh Vũ lại mang theo vài phần ấm ức.
Cằm ta bị hắn mạnh mẽ nâng lên, ánh mắt rực lửa của hắn khóa chặt lấy ta.
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hoảng loạn, ta cố nén sợ hãi, đẩy hắn ra: “Ta không hiểu ngài đang nói gì.”
Cổ tay ta bị hắn nắm chặt, kéo cao qua đỉnh đầu: “Lâm Lang Nguyệt, nàng còn định giả vờ đến bao giờ? Xem đi, đây là gì?”
Hắn mở lòng bàn tay. Chiếc túi gấm mà thị vệ nhặt được đong đưa trước mắt ta. Ta ngoảnh mặt sang một bên: “Đại nhân thật biết đùa, một kẻ ăn mày như ta sao có thứ này được?”
“Hừ.”
Hắn khẽ cười lạnh, ánh mắt mang theo hứng thú nhìn ta. Bàn tay ấm nóng lướt qua vai ta, nơi đó có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm. Do là đêm hôm ấy, khi hắn lần đầu thất thố, lưu lại dấu vết trên người ta.
Khi ấy, ta đau đến mức bật thốt mắng hắn là chó con. Hắn đỏ mắt, cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương, vừa cẩn trọng vừa sợ ta không vui. Chính vì dáng vẻ đáng thương ấy đã khiến ta mềm lòng, để mặc hắn kéo ta chìm vào một vùng trời mịt mù, xa xăm.
Hắn lật nhẹ vạt áo, để lộ vết răng: “Ăn mày nhỏ, vậy nàng giải thích vết sẹo này thế nào? Không… không nhớ nữa, chắc là bị chó cắn khi tranh ăn thôi.” Ta nói lí nhí như muỗi kêu.
“Vậy sao?” Hắn nhướn đôi mày đẹp, cúi xuống cắn nhẹ vào vai ta: “Là cắn như thế này sao? Hay là cắn như vậy?”
Cảm giác ngứa ngáy lan ra, ta mềm nhũn như nước, vô thức bám vào lồng ngực nóng rực của hắn.
Tô Minh Vũ bế bổng ta lên ngang người: “Vậy để ta giúp nàng nhớ lại rõ ràng.”
Căn phòng quen thuộc và những đồ vật cũ kỹ lập tức kéo về trong tâm trí ta những ký ức gần như đã phủ bụi. Đây là ngôi nhà cũ của Tô Minh Vũ!
Ta vội mở ngăn kéo, rút ra cây kéo đặt nó kề cổ mình: “Đại nhân, chuyện cũ đã qua, ta cũng đã quên hết. Giờ ngài quyền cao chức trọng lại có mỹ nhân ở bên, hà tất phải dây dưa với một kẻ hèn mọn như ta? Xin đừng nhục nhã ta thêm nữa, nếu không ta chỉ còn đường chết!”
Động tác của hắn khựng lại. Hắn nhìn ta hồi lâu, ánh mắt đầy giận dữ mà lại như oán trách: “Lâm Lang Nguyệt, nàng thật giỏi! Năm xưa nói đi là đi, không để lại một chút vương vấn nào. Khó khăn lắm ta mới sắp quên được nàng, vậy mà nàng lại ngang nhiên xuất hiện!”
Hắn càng nói, giọng càng mang theo ấm ức. Đôi mắt ướt át đầy bi thương khiến ta thoáng ngẩn người. Ta định mở miệng giải thích, nhưng chợt thấy qua khe cửa mở hờ, Cố Diệu Tuyết đang đứng đó. Ánh mắt nàng ta đầy oán độc.
8
“Minh Vũ ca ca, vị này là ai vậy?” Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Cố Diệu Tuyết, ta thở phào nhẹ nhõm vì nàng ta không nhận ra ta. Cũng phải thôi.
Ai có thể nghĩ rằng, nữ nhi kiêu ngạo rực rỡ của tướng quân năm xưa, giờ lại là một kẻ ăn mày nhếch nhác thế này chứ?
Cố Diệu Tuyết ghét bỏ đưa mắt nhìn quanh, mái nhà tranh cũ kỹ bụi bặm không ngừng rơi xuống. “Nơi thế này cũng có người ở được sao?”
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên chiếc áo khoác của Tô Minh Vũ đang quấn quanh người ta, lập tức lộ ra vẻ địch ý, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Minh Vũ ca ca, sao chàng lại qua lại với loại người sống ở nơi như thế này? Loại người này vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm!”
Nàng ta hoàn toàn không biết đây chính là nhà cũ của Tô Minh Vũ, cũng chẳng hay hắn đã từng bị chế giễu thế nào. Vẫn cứ tự nhiên nói ra những lời đầy khinh miệt, không hề nhận ra khuôn mặt Tô Minh Vũ đã đanh lại, đen như đáy nồi.
Cố Diệu Tuyết liếc ta, giọng nói đầy khinh thường: “Ăn mày nhỏ, quyến rũ người đã có hôn ước, ngươi không thấy nhục nhã sao? Nếu thiếu tiền, ta cho ngươi. Nhưng sau này đừng làm những việc bẩn thỉu như thế này nữa!”
Chữ “bẩn” được nàng ta nhấn mạnh đầy cay nghiệt, khiến đôi mày Tô Minh Vũ nhíu chặt hơn.
Ta không phản bác. Dù sao, ta đã không còn là nữ nhi đầy kiêu hãnh của tướng quân nữa. Người đứng đây giờ chỉ là một kẻ vô danh thấp hèn, chẳng thể liên quan gì đến đám quyền quý này.
Nàng ta nghĩ ta là người thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Ta ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay nhận lấy bạc thưởng, nhưng lại bị Tô Minh Vũ giật mạnh lại.
“Tốt lắm, chỉ vì chút tiền này mà nàng muốn cắt đứt quan hệ với ta sao?”
Ta cười, gạt tay hắn ra, cẩn thận nhét số bạc vào người: “Ăn mày không vì tiền thì vì gì chứ? Có thể với vị đại nhân đây thì chẳng đáng là bao, nhưng với ta, nó chính là mạng sống của người thân bên cạnh ta.”
Không quan tâm đến vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn, ta quay sang Cố Diệu Tuyết, nhẹ nhàng nói: “Đã nhận tiền của tiểu thư, ta sẽ không làm phiền đại nhân nữa. Chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.”
Cố Diệu Tuyết nhếch môi cười đầy khinh miệt: “Coi như ngươi biết điều.”
Rắc một tiếng. Khuôn mặt Tô Minh Vũ đen kịt, hắn bẻ gãy góc chiếc đèn cũ kỹ để trên bàn.
9
Hắn tức giận quay đầu bỏ đi, lúc lướt qua ta, giọng nói đè thấp, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Lang Nguyệt, nàng thật giỏi! Trong mắt nàng ta chỉ đáng giá mấy chục lượng bạc sao? Uổng công ta ngày ngày nhớ mong nàng đúng là đáng đời, nếu ta còn để ý đến nàng nữa, ta chính là chó!”
Ta cúi đầu, che giấu nỗi chua xót trong lòng. Cầm số bạc ít ỏi đến hiệu thuốc Mao Thủ Đường, lấy mấy thỏi bạc ra chỉ còn vài đồng xu lẻ.
Xách theo hai bát cháo đã nguội ngắt trở về nhà. Vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy mẫu thân ngất lịm trên giường.
Ta vội nhóm lửa sắc thuốc, hai bát thuốc đắng chát và nồng nặc mùi hăng được ép bà uống. Mẫu thân từ từ tỉnh lại, run rẩy đưa tay vuốt mặt ta, những vết chai sần trên tay bà cào rát da ta.
Những ngày tháng này, để chữa bệnh cho bà, ta và bà từ Bắc Hoang trốn về kinh thành, tìm đủ mọi danh y, bán sạch những thứ đáng giá trong nhà. Nay căn nhà đã trống trơn, không còn gì để ăn.
Mẫu thân rơm rớm nước mắt, giọng đầy áy náy: “Lang Nguyệt, đều là tại mẫu thân vô dụng đã liên lụy đến con. Mẫu thân đã già rồi, sống đủ rồi. Đừng cứu nữa, cứ để mẫu thân ra đi thôi.”
Trái tim ta như bị ai bóp nghẹt, nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng nở nụ cười: “Mẫu thân nói bậy gì thế? Xem nữ nhi khỏe mạnh thế này, làm sao lại không kiếm được tiền? Mẫu thân cứ an tâm dưỡng bệnh đi. Người còn chưa thấy nữ nhi xuất giá mà, sao lại nói sống đủ rồi?”