TRĂNG SÁNG VÀO LÒNG

Chương 3



Dỗ dành mãi mới khiến bà bình tâm lại. Sau khi đếm kỹ số đồng bạc còn lại, ta bắt đầu nghĩ đến việc kiếm chút tiền để sống qua ngày. Thân phận ta giờ mơ hồ, công việc đàng hoàng chẳng đến lượt ta.

May mắn tìm được một công việc khuân vác cát ở bến tàu. Việc nặng, lương cao, trả công theo ngày.

Dù sao từ nhỏ đã luyện võ, ta có thừa sức lực. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, mỗi ngày khuân vác đủ số lượng thì tiền công cũng đủ nuôi ta và mẫu thân.

Chỉ là không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên đã gặp phải kẻ không mời mà đến.

10

Vừa đặt bao cát nặng trịch xuống, ta chợt nghe tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Nàng làm gì ở đây?”

Tô Minh Vũ sải bước tới, một tay kéo ta lại khi ta đang lau mồ hôi: “Hôm qua ta mới đưa cho nàng không ít bạc, sao hôm nay lại ra đây bán sức thế này? Chẳng lẽ nàng muốn thu hút sự chú ý của ta, để ta thương xót sao?”

Hắn chỉ tay vào ngực mình, giọng đầy phẫn nộ: “Ta nói cho nàng biết, nơi này đã vỡ nát rồi, không thể hàn gắn lại nữa!”

Ta mặc kệ, rút tay ra khỏi tay hắn, cúi xuống nhấc bao cát khác. Tấm vải thô ráp cứa vào vai ta đau rát.

Ánh mắt Tô Minh Vũ thoáng hiện lên sự lo lắng, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tốt, ta xem nàng còn diễn trò này tới bao giờ?”

Nhưng chỉ chốc lát sau, nét cười trên mặt hắn biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự tức giận khó hiểu. Hắn giật lấy bao cát trong tay ta, buộc ta đối diện với ánh mắt hắn: “Lâm Lang Nguyệt, đường đường là tiểu thư con nhà tướng, lại cam chịu làm những việc dơ bẩn, nặng nhọc thế này ư? Có phải nàng vì tiền mà phát điên rồi không?”

Ta chống hông nhìn hắn, trong đầu bất giác nhớ về hình ảnh của chính hắn năm xưa.

Khi đó, Tô Minh Vũ đã nhận lời phụ thân ta về khoản sính lễ ngàn vàng. Nhưng hắn lại không chịu dùng tiền của ta, mà nhất quyết tự mình kiếm từng đồng.
 Ban ngày hắn học, ban đêm hắn chép sách thuê.

Ngón tay bị cán bút mài rách, vết thương đóng vảy rồi lại rách ra, để lại từng lớp chai sần. Chỉ đổi lại được chút tiền mọn.

Sau này, nghe nói công việc ở bến tàu kiếm tiền nhanh, hắn đã lén ta đi làm. Hắn giấu rất kỹ, nếu không phải nhìn thấy những vết thương chồng chất trên người hắn, ta cũng không nhanh chóng phát hiện ra.

Khi ta tìm đến bến tàu, hắn đang tranh cướp hàng hóa với người ta. Nhưng sức hắn không bằng người khác, bị đẩy ngã xuống hồ nước.

Cả người hắn ướt sũng, vô cùng thê thảm. Ta tức giận đến nỗi mặc kệ hắn ngăn cản, quất roi đánh cho đám người kia một trận tơi bời.

Hắn vì vậy mà mất việc, còn bị đám người kia nhổ nước bọt, chế giễu hắn là kẻ ăn bám đàn bà.

Hôm đó, hắn mặt mày sa sầm không nói một lời nào. Ta tức giận véo mạnh đùi hắn, mắng hắn không biết điều.

Giờ thân phận địa vị đã đổi chỗ, ta mới hiểu rõ cảm giác của hắn năm xưa.

Dù ta đi đâu, Tô Minh Vũ cũng sẽ cản đường. Ta thở dài bất lực: “Đại nhân, xin ngài tha cho ta đi, ta còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.”

Mặt Tô Minh Vũ đỏ bừng vì giận, bàn tay hai bên run lên: “Nam nhân của nàng đâu? Sao lại để một nữ tử như nàng phải làm công việc khổ cực này? Nàng vì một kẻ như thế mà bỏ rơi ta ư?”

Hắn nói xong định kéo tay ta, nhưng ta vô tình đẩy hắn rơi xuống hồ nước.

Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc. Đám thị vệ chạy vội vã tới đưa hắn lên bờ.

Tô Minh Vũ chẳng màng hình tượng nhếch nhác, chỉ tay về phía ta lớn tiếng: “To gan, ngươi dám mưu hại mệnh quan triều đình! Người đâu, bắt nàng lại, ta phải tự mình thẩm vấn!”

Ta bị thô bạo đẩy vào xe ngựa. “Đại nhân, xin ngài thả ta ra, ta còn chưa làm xong việc hôm nay!”

Tô Minh Vũ cúi đầu, vắt nước trên áo bào, nước văng tung tóe khắp xe. Những xấp ngân phiếu trên người hắn đã ướt nhẹp, hỏng hết cả.

Lục tìm một lúc lâu, hắn rút ra vài đồng tiền xu, nhét vào tay ta: “Cầm lấy, sau này đừng làm việc này nữa.”

11

“Chỗ bạc này còn không đủ cho ngày công hôm nay!” Ta bất mãn kêu lên.

Tô Minh Vũ day nhẹ mi tâm, kiềm chế tính khí: “Phần còn lại ở phủ, theo ta về lấy.”

Khi kiệu dừng trước cửa Tô phủ, ta nhất quyết không chịu bước vào. “Đại nhân, ngài cũng sắp thành thân rồi, như vậy không hợp lễ nghi!”

Hắn cau mày, lạnh lùng bế bổng ta lên, mặc kệ ta vùng vẫy thế nào cũng không buông: “Vậy thì để mọi người xem xem, chúng ta ‘không hợp lễ nghi’ tới mức nào! Dù sao danh tiếng của ta cũng đã bị nàng phá hỏng lâu rồi!”

Dọc đường đi, đám hạ nhân đỏ bừng mặt, cúi đầu lảng tránh. Lúc này, y phục hắn đã ướt sũng, cơ thể nóng rực dán chặt lấy ta, sự rung động trong lồng ngực hắn khiến ta không khỏi bối rối.

“Nàng không phải vì tiền mà chuyện gì cũng làm được hay sao?”

Bị ném xuống giường, ta nuốt khan, run run mở miệng: “Đại nhân, kẻ ăn mày dù đói đến mấy cũng không ăn lại cỏ cũ.”

Động tác của hắn khựng lại, bàn tay đang tháo đai lưng cũng dừng giữa không trung: “không quan trọng là cỏ cũ hay cỏ mới. Làm ăn mày thì quan trọng nhất là được ăn no”

Hắn chống hai tay xuống giường, tạo thành áp lực không thể kháng cự. Ngay giây sau, trọng lực ập tới.

Ta hoảng loạn quay đầu né tránh đôi môi hắn. Ánh mắt vô tình rơi vào con hổ vải nhỏ đặt trên đầu giường, đôi mắt tròn xoe của nó ngơ ngác nhìn ta.

Ký ức chợt ùa về, như quay ngược lại hai năm trước. Để mừng sinh nhật đầu tiên khi ở bên Tô Minh Vũ, ta quyết tâm làm một món quà thật ý nghĩa. Lần đầu tiên, một người chỉ biết múa kiếm như ta đã cầm lấy cây kim thêu mảnh mai.

Không ngờ lại khó khăn đến vậy. Nhưng nhờ kiên trì, đúng ngày sinh nhật hắn, ta đã làm xong con hổ vải nhỏ tượng trưng cho tuổi của hắn.

Nhận được món quà, Tô Minh Vũ vui mừng đến mức khoe khắp thư quán. Nghe nói việc thêu thùa rất khó, hắn còn đặc biệt tìm đến cô nương trong phủ học hỏi, đôi tay bị kim đâm chảy máu không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, sau nhiều đêm thức trắng, hắn vui vẻ đưa cho ta một chiếc túi gấm thêu hình uyên ương làm quà đáp lễ. Nơi kín đáo nhất của chiếc túi còn có hai chữ “Minh Nguyệt” xiêu vẹo. Tâm ý của hắn khi ấy đã quá rõ ràng.

Ta biết, lúc đó hắn đối với ta ít nhiều cũng là thật lòng.

Nhưng giờ đây, hắn lại giống như con hổ giận dữ, muốn nuốt chửng ta vào bụng. Ánh mắt dịu dàng năm nào giờ chỉ còn lại sự không cam lòng, là khát khao chinh phục.

Cơn đau âm ỉ dâng lên trong lòng, ta cắn chặt môi nói: “Tô Minh Vũ, ngươi làm vậy thì còn mặt mũi nào nhìn Cố Diệu Tuyết?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn thoáng ánh nước. Bàn tay thon dài của hắn trượt xuống eo ta, giọng nói trầm thấp, mang theo sự trêu chọc: “Lâm Lang Nguyệt, ta còn chưa đủ cố gắng sao? Trong lúc này mà nàng còn dám phân tâm? Tiết kiệm sức lực đi, hôm nay nàng không chạy thoát đâu.”

Khi hắn kéo vạt áo ta xuống, ta òa khóc nức nở. Hắn hoảng loạn như một chú cún con, y hệt khi xưa mỗi lần ta rơi nước mắt. Trong lúc bối rối, hắn lại lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn mà ta từng dạy dỗ: “Sao vậy, ta làm nàng sợ sao?”
 “Xin lỗi, là ta sai rồi, Lang Nguyệt, ta sai rồi. Chỉ vì nàng bỏ đi không lời từ biệt, ta mới tức giận như vậy. Xin nàng đừng ghét ta.”

Đôi mắt cún con đỏ hoe đầy tội nghiệp, như hàng vạn lần trước đó từng dụ dỗ ta bước vào cái bẫy của hắn. Ta vội vàng quay đầu đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Đại nhân, ta là nữ tử đoan chính, xin ngài tự trọng. Còn nữa, ngài đã phá hỏng công việc của ta, phải bồi thường tiền.”

Hắn mím môi gật đầu, đứng dậy lấy một chiếc rương mang lại. 

“Loảng xoảng ——”
Từng món trang sức tinh xảo rơi xuống người ta, tất cả đều là những thứ ta thích.

 “Chừng này có đủ không? Nếu chưa đủ, ta còn có thêm.”

Hắn lại mở một rương khác, bên trong là những vật báu của gia đình ta năm xưa bị tịch thu bán đi. Hắn đã tìm lại tất cả.

12

Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi chua xót khôn tả.

Tô Minh Vũ cẩn thận tách ngón tay đang siết chặt của ta, đan mười ngón vào tay ta: “Lang Nguyệt, chúng ta quay lại như trước kia có được không?”

Ta giật mình, vội rút tay ra: “Quay lại như trước kia? Để rồi giấu giếm người khác, nuôi ngươi trong bóng tối sao? Tô đại nhân, ngài dùi mài kinh sử bao năm, chẳng lẽ chỉ học được những thứ này thôi sao?”

 “Phì!” Ta phun thẳng nước bọt vào mặt hắn: “Ngài làm ta thật sự coi thương ngài đây!”

“Ta không phải—”

Hắn chưa kịp nói hết lời, bên ngoài vang lên tiếng la của gia nhân: “Cố tiểu thư, đại nhân đang bận, cô nương ngày mai quay lại được không?”

Ngay sau đó, Cố Diệu Tuyết dẫn người xông vào, ánh mắt oán độc nhắm thẳng vào ta: “Thì ra ngươi chính là Lâm Lang Nguyệt!”

Giọng nói đầy hận ý, nàng lao tới định túm lấy ta: “Đồ tiện nhân, ngươi đã hại Minh Vũ ca ca thê thảm như vậy, nay còn không chịu buông tha cho chàng! Giờ ngươi chỉ là một kẻ phạm tội đang chạy trốn, ta bóp chết ngươi còn dễ hơn đập một con kiến! Ta khuyên ngươi biết điều, cút khỏi đây ngay!”

Đôi tay nàng sắp chạm vào mặt ta thì Tô Minh Vũ kịp thời giữ chặt lấy nàng ta: “Cố tiểu thư, nếu ngươi còn làm loạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài.”

“Minh Vũ ca ca!” Nàng giận đến dậm chân, hất tay hắn ra: “Chàng vì ả tiện nhân này mà trở mặt với ta sao? Chàng hồ đồ rồi! Bao che tội phạm là phạm tội đó! Chắc chắn là ả đã mê hoặc chàng, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ả một bài học!”

Nàng lại xông về phía ta.

Lần này, Tô Minh Vũ mất hết kiên nhẫn, siết chặt lấy cổ nàng, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Ai cho ngươi lá gan dám đến đây làm loạn? Là do ta đã quá nuông chiều, khiến ngươi quên mất thủ đoạn của ta rồi sao?”

Bàn tay hắn càng lúc càng siết chặt. Cố Diệu Tuyết bắt đầu thở hổn hển, run rẩy níu lấy cổ tay hắn cầu xin.

Tô Minh Vũ lúc này quay đầu sang nhìn ta, hỏi ý. Hắn không hề nhận ra ánh mắt của Cố Diệu Tuyết nhìn ta lúc này ngập tràn oán độc.

13

Theo yêu cầu của ta, Tô Minh Vũ cuối cùng cũng buông tha cho Cố Diệu Tuyết.
 “Nếu ngươi dám để lộ chuyện của Lang Nguyệt nửa lời, e rằng vị trí của phụ thân ngươi cũng đến lúc kết thúc. Nghe rõ chưa?”

Ánh mắt hắn như lưỡi đao sắc bén, ẩn chứa sát ý cuồn cuộn. Cố Diệu Tuyết còn định phản kháng, nhưng cảm giác lực đạo trên cổ mỗi lúc một siết chặt khiến mặt nàng ta đỏ như gan lợn, gần như nghẹt thở.

Chương trước Chương tiếp
Loading...