TRĂNG SÁNG VÀO LÒNG

Chương 5



“Bị lưu đày khó chịu lắm nhỉ? Đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dưới thân ta, ta nhất định sẽ thương yêu ngươi, không để ngươi chịu khổ nữa.”

Khoảng cách giữa ta và hắn ngày càng gần, mùi rượu hôi thối xộc thẳng vào mũi. Ta vùng vẫy nhưng cơ thể lại mềm nhũn không còn chút sức lực.

“Bất ngờ chứ, Lâm Lang Nguyệt?”

Giọng nói lạnh lẽo của Cố Diệu Tuyết vang lên. Nàng từ trong đám người bước ra, tay cầm một gói bột phấn, nụ cười đầy độc ác: “Ai bảo ngươi không biết điều, dám tranh đoạt Minh Vũ ca ca với ta. Nếu không có ngươi, ta và Minh Vũ đã sớm định thân rồi!”

Nàng vuốt nhẹ ngón tay dọc theo cằm ta, để lại một vệt máu rướm đỏ.

“Cố tiểu thư, hôm nay đừng làm hỏng gương mặt này. Bổn thiếu gia còn muốn ngắm.” Chu Mục cười hả hê, gạt tay nàng ra, rồi lại tiếp tục cúi xuống gần ta. 

“Lần này tha cho ngươi. Nếu còn dám xuất hiện trước mặt Minh Vũ ca ca, ta sẽ xé nát khuôn mặt của ngươi!”

Nàng liếc ta một cái sắc lẹm rồi quay người bỏ đi.

Bàn tay thô ráp của Chu Mục lại bắt đầu sờ soạng trên người ta. Hắn liếm môi, mặt đầy vẻ đắc ý: “Đừng tránh né. Tô Minh Vũ ngủ được ngươi, tại sao ta lại không được? Hắn dâng tấu định tội phụ thân của ta, vậy ta ngủ với ngươi là lẽ đương nhiên!”

Tiếng cười dâm đãng của hắn khiến ta ghê tởm đến cực điểm. Ta nhéo mạnh đùi mình, cơn đau giúp ta giữ được chút tỉnh táo.

Thừa lúc hắn không đề phòng, ta vung tay hất gói bột mềm trong tay áo Cố Diệu Tuyết vào mặt hắn, rồi dồn hết sức đá thẳng vào hạ bộ hắn.

“Aaaaa—”

Tiếng hét thảm thiết vang lên trong không gian. Ta xoay người bỏ chạy, liều mạng chạy trốn.

Nhưng thuốc mê càng lúc càng ngấm, hai chân ta mềm nhũn, suýt lăn xuống sườn đồi. Ngay lúc ta mất dần ý thức, một vòng tay mang theo hương gỗ thông thoang thoảng đỡ lấy ta.

Tô Minh Vũ ôm chặt lấy ta, trên mặt vẫn chưa tan đi vẻ hoảng loạn. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của ta, sắc mặt hắn chợt lạnh băng: “Là ai đã ức hiếp nàng?”

16

Tô Minh Vũ và Chu Mục đã đánh nhau.

Sáng sớm nghe tin từ đám hạ nhân, ta suýt chút nữa ngất xỉu. Ta vừa chạy vừa vấp ngã, vội vàng tới Kinh Triệu phủ, lo sợ hắn chịu ấm ức. Dù sao hắn cũng chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, sao có thể đánh lại tên công tử bột ngang ngược như Chu Mục?

Khi nhìn thấy Tô Minh Vũ toàn thân đầy máu, lửa giận trong lòng ta bốc thẳng từ gót chân lên đến đỉnh đầu. Người ta còn không nỡ động đến một ngón tay, vậy mà hắn lại bị bắt nạt đến mức này!

Tô Minh Vũ ngoan ngoãn cúi đầu, giống như chú cún nhỏ, cọ cọ vào lòng bàn tay ta, làm bộ đáng thương đòi được an ủi. Trước khi ta kịp mở miệng trách mắng, hắn đã ấm ức làm nũng: “Đau quá, nàng phải hôn một cái mới hết đau được.”

Một góc xa xa bỗng vang lên tiếng chửi rủa.

Chu Mục nằm dưới đất, toàn thân băng bó kín mít. Vì quá kích động, hắn làm động đến vết thương, lại kêu la ầm ĩ. 

Lão Thừa tướng nhà họ Chu hốt hoảng xông vào đại đường, thấy cảnh tượng thảm thương ấy thì khóc không thành tiếng, dồn hết phẫn nộ lên người Tô Minh Vũ, thề sống thề chết sẽ khiến hắn trả giá.

Cố Diệu Tuyết cũng được mời đến làm nhân chứng.

Vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền chỉ thẳng mặt ta, tức tối mắng chửi: “Tất cả đều tại ngươi! Ngươi có biết nhà họ Chu ở kinh thành lớn mạnh thế nào không? Ngươi hại Minh Vũ ca ca thê thảm rồi! Ta đã nói ngươi là sao chổi! Ngươi không chỉ làm hại gia đình mình, giờ còn muốn hại Minh Vũ ca ca nữa! Loại người như ngươi không đáng sống trên đời này!”

Nàng ta càng nói càng hăng, thậm chí giơ tay định xông vào đánh ta.

Chát!

Ta vung tay tát mạnh vào mặt nàng một cái: “Miệng ngươi còn nói lời dơ bẩn như vậy nữa, ta xé rách nó ngay!”

17

Cố Diệu Tuyết ôm mặt, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi… ngươi dám đánh ta?”

Ta giơ tay, lại cho nàng một cái tát nữa: “Sao? Một cái chưa đủ hả? Còn muốn thêm vài cái nữa không?”

Bốp! Bốp! Tiếng tát vang lên giòn giã, sắc mặt nàng ta trắng bệch, đau đớn đến nghiến răng: “Lâm Lang Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi đừng ngông cuồng quá mức! Bây giờ chỉ có nhà họ Cố nguyện ý cứu Minh Vũ ca ca, ngươi đắc tội với ta chẳng khác nào đẩy hắn vào chỗ chết!”

Ta khựng tay lại, quay đầu nhìn về phía Tô Minh Vũ.

Hắn khoanh tay tựa vào tường, vẻ mặt thản nhiên như xem trò vui: “Yên tâm, cứ đánh đi.”

Nghe vậy, đôi mắt của Cố Diệu Tuyết trợn to đầy bàng hoàng.

Nàng ta không biết rằng, chúng ta đã nắm được hết thảy chứng cứ về những giao dịch bẩn thỉu giữa nhà họ Cố và nhà họ Chu, bao gồm cả việc bày mưu hãm hại phụ thân ta. Giờ đây, ta không cần phải giả vờ hòa nhã với nàng ta nữa.

Bên ngoài đã tụ tập đủ người, kẻ cần đối chất cũng đã đến.

Ta quỳ xuống giữa đại đường, dâng trạng lên phủ doãn, giọng nói vang vọng, từng chữ rõ ràng rành mạch:

“Dân nữ Lâm Lang Nguyệt cáo trạng nhà họ Chu và nhà họ Cố. Hai gia tộc này vì muốn làm giàu nhanh chóng, đã bày mưu vu cáo phụ thân ta – Lâm Vân Bình – tội tham ô, khiến toàn bộ gia tộc họ Lâm gần trăm người bị lưu đày đến Bắc Hoang, chịu muôn vàn khổ sở. Xin đại nhân làm chủ, trả lại công bằng cho nhà họ Lâm!”

Cố Diệu Tuyết sững sờ, sắc mặt méo mó vì phẫn nộ: “Tiện nhân, ngươi dám vu cáo bừa bãi! Đợi đấy, phụ thân ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Bên cạnh, Thừa tướng họ Chu cũng giận đến mức râu tóc dựng ngược, gầm lên: “Vu khống quan viên triều đình là trọng tội, tiểu bối như ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Thế nhưng, từng chứng cứ cụ thể được đưa ra: từ sổ sách tham ô, hối lộ quan lại, đến những tội ác vơ vét của dân đều được vạch trần tại công đường.

Sắc mặt của lão Thừa tướng lập tức trắng bệch, đôi mắt mở trừng trừng như không tin vào tai mình. Lão vốn định tìm cách cứu con trai, nào ngờ lại tự tay chôn vùi cả gia tộc của mình.

Vụ án lớn đến mức phủ doãn ngay lập tức sai người trình báo vào cung.

Thánh chỉ hạ xuống, hoàng đế nổi trận lôi đình, kẻ chủ mưu bị xử trảm ngay tại chỗ, toàn bộ quan lại liên quan đều bị bắt giam vào ngục, chờ ngày xét xử.

Khi thị vệ ập vào bắt lão gia nhà họ Cố, Cố Diệu Tuyết mới thực sự hoảng loạn.

“Không thể nào! Phụ thân của ta không thể làm những chuyện này!”

Nàng ta lao đến, ôm lấy tay áo Tô Minh Vũ, khóc lóc cầu xin: “Minh Vũ ca ca, chàng cứu phụ thân ta đi! Ta đồng ý, ta cho phép Lâm Lang Nguyệt vào cửa, được chưa? Với thân phận của ả, làm thiếp đã là quá vinh hạnh rồi! Khắp thiên hạ này, không có chính thê nào rộng lượng như ta đâu!”

Tô Minh Vũ hất mạnh tay nàng ta ra, giọng lạnh băng như băng sương: “Cố tiểu thư, hôn ước giữa tổ tiên hai nhà đã bị phụ thân ngươi xé bỏ từ lâu. Từ đó đến nay, giữa ta và ngươi chưa từng có đính ước gì cả. Tất cả chỉ là ngươi và phụ thân của ngươi tự bịa ra mà thôi.”

Hắn nhìn nàng ta, đôi mắt lộ rõ sự khinh miệt: “Đã cố chấp đến vậy thì vào trong ngục mà suy nghĩ lại đi.”

Lời hắn vừa dứt, thị vệ lập tức tiến lên trói chặt Cố Diệu Tuyết.

18

Bằng chứng đã rõ, cuối cùng nhà họ Lâm cũng được rửa sạch nỗi oan. Người thân bị lưu đày ở Bắc Hoang cũng được ân xá, ngay ngày mai có thể trở về kinh thành và khôi phục chức vị.

Khi nghe phán quyết, ta xúc động đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Ngươi thật sự chắc chắn rằng phụ thân ta bị vu oan sao?”

Tô Minh Vũ khẽ nắm lấy gáy ta, đôi mắt cong cong tựa ánh sao trời, giọng nói dịu dàng: “Ông ấy có thể nuôi dưỡng một nữ nhi tốt như nàng, sao có thể là kẻ tham ô hèn mọn chứ?”

Mọi cảm xúc bỗng như vỡ òa. Lồng ngực ta như có một lỗ hổng lớn, cơn gió lạnh ào ào thổi vào, cuốn trôi đi mọi lý trí. Ta lao vào lòng hắn, bật khóc nức nở.

19

Sau khi phụ thân trở về kinh thành, ông tự mình đứng ra định hôn ước cho ta và Tô Minh Vũ. Nước mắt ông lưng tròng, như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai hắn, trầm giọng nói: “Tiểu tử tốt, ta giao nữ nhi của ta cho ngươi.”

Ngày hội Hoa Đăng năm ấy, từ xa ta đã thấy Tô Minh Vũ đứng trên cầu, sốt ruột đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó với tảng đá dưới chân. Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn, khiến hắn giật mình đến mức suýt nhảy dựng lên.

Hắn vừa định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy ta, đôi mắt lập tức tràn đầy dịu dàng. Hắn lấy cây trâm ngọc đỏ, nhẹ nhàng cài lên mái tóc ta: “Rất hợp với nàng, rất đẹp.”

Mặt ta nóng ran.

Chúng ta nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc bờ sông. Vô số đèn hoa đăng xuôi dòng trôi đi, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này, đẹp đến vĩnh hằng.

Tô Minh Vũ khẽ vuốt nhẹ mu bàn tay ta bằng ngón tay thô ráp, do dự một hồi mới chậm rãi hỏi: “Năm xưa nàng rời đi, có phải vì ta quá nghèo không?”

Ánh mắt hắn hơi dao động, như sợ phải nghe thấy câu trả lời. Thế nhưng, trước khi ta kịp đáp, hắn đã vội vàng lùi lại, cười gượng: “Thôi, đã qua rồi, không còn quan trọng nữa.”

“Đồ ngốc.”

Ta bật cười, chân thành xin lỗi hắn vì những gì đã làm khi xưa. “Nhưng là ta tự nguyện.”

Hắn giải thích về cuộc trò chuyện năm ấy trong thư quán. Khi đồng môn hỏi liệu hắn có cưới ta sau khi đỗ đạt hay không, hắn đáp: “Ta sẽ không cưới nàng bây giờ. Chỉ khi ta kiếm đủ ngàn vàng, ta mới có tư cách cầu hôn nàng. Nàng tốt như vậy, sao ta có thể để nàng phải chịu khổ?”

Chỉ tiếc rằng ta đã bỏ đi quá sớm, không nghe được những lời ấy.

Tối hôm đó, hắn kể cho ta một bí mật. Hóa ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, còn sớm hơn ta nghĩ rất nhiều.

Khi đó, nhà hắn vừa sa sút, hắn bị đám công tử ăn chơi trong kinh thành ép nhục nhã bò qua gấu quần bọn họ, thậm chí phải liếm sạch bùn đất dưới đế giày. Thiếu niên kiêu ngạo ấy gần như muốn cùng bọn chúng đồng quy vu tận.

Ta khi đó vì ham chơi mà trốn học, vô tình nhìn thấy cảnh ấy, liền ra tay dạy cho đám công tử một bài học nhớ đời. Cuối cùng còn vỗ ngực tự hào tuyên bố: “Ta, Lâm Lang Nguyệt, làm việc gì cũng tự gánh chịu, có giỏi thì tới tìm ta.”

Hôm ấy, ta khoác trên mình bộ y phục trắng như ánh trăng rằm, in sâu vào lòng hắn. Từ đó, ta như vầng trăng sáng cao cao trên bầu trời, cùng hắn vượt qua biết bao đêm dài lạnh lẽo, dẫn lối cho hắn, cuối cùng đưa hắn trở về bên ta.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...