TUYẾT THANH

Chương 3



Ta dẫn theo mấy nha hoàn đến nơi dành cho nữ quyến do hoàng hậu chủ trì.

Trong cung yến, rượu chè qua lại, ta nhanh chóng nhìn thấy Mạnh Tuyết Như đi bên cạnh đích mẫu của mình.

Hôm nay, phần lớn khách đến đều là các phu nhân, nhưng nàng ta là thái tử phi tương lai, xuất hiện ở đây cũng không lạ.

Có vài phu nhân đang nhỏ giọng bàn tán: “Đại tiểu thư Mạnh gia đoan trang, dịu dàng, quả không hổ danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành.”

“Đúng vậy, nghe nói thái tử vừa gặp nàng ấy liền động lòng, về cung liền xin bệ hạ ban hôn.”

“Ôi chao, Mạnh gia hai nữ nhi, một người gả cho thái tử, tiền đồ không thể lường được. Còn muội muội thì gả vào vương phủ, nghe thì vẻ vang đấy nhưng sau này khác biệt như trời với đất thôi.”

“…”

“Gì chứ!”

Đào Chi đi bên cạnh ta, nghe thấy liền trừng mắt.

Ta kéo tay nàng ấy, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người đang bàn tán.

Không biết có phải sắc mặt ta quá khó coi không nhưng những người kia lập tức im bặt, sắc mặt cũng thay đổi.

Điều này khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Ngay sau đó, lại có ai đó thì thầm: “Chỉ nói vài câu thôi mà cũng giở cái bộ mặt đó, tưởng mình là ai chứ!”

Ta làm như không nghe thấy, thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình.

Hoàng hậu ngồi trên cao, ánh mắt dừng lại trên người ta một lúc lâu nhưng không nói gì.

Tiệc tàn ta chuẩn bị rời đi thì Mạnh Tuyết Như bước tới chặn đường.

Nàng ta có dung mạo dịu dàng, nhưng lời nói lại sắc bén: “Mạnh Tuyết Thanh, chúng ta đều là người Mạnh gia, ta không muốn đối đầu với muội. Hy vọng muội an phận, đừng nhòm ngó những thứ không thuộc về mình!”

Kiếp này, ta không tranh giành thái tử với nàng ta, ngược lại, ta bất ngờ gả vào vương phủ.

Mạnh Tuyết Như có lẽ không hiểu, nhưng trong lòng nàng ta chắc chắn không yên.

Ta bình thản nhìn nàng ta: “Ừm.”

Thật ra, đến giờ ta cũng không hiểu vì sao kiếp trước mình lại si mê thái tử.

Nhớ lại dung mạo của hắn ta, dường như còn kém hơn cả Tô Cảnh An.

Mạnh Tuyết Như: “?”

Ánh mắt nàng ta hơi nheo lại, định nói thêm điều gì thì một giọng nói hoảng hốt vang lên: “Vương phi, không hay rồi, thế tử điện hạ và công tử phủ tướng quân đánh nhau rồi!”

“Cái gì?”

9

“Ở đâu?”

Ta nhất thời ngẩn người rồi lập tức hoàn hồn, cũng không buồn đôi co với Mạnh Tuyết Như nữa, ta vội vàng theo chân Tiểu Tứ rời đi.

Người dẫn đường là Tiểu Tứ luôn hầu cận bên tiểu thế tử. Nhìn thấy ta bình tĩnh, hắn ta cũng dần trấn tĩnh lại, nói nhanh: “Ở Ngự Hoa Viên ạ!”

Chỗ dành cho nữ quyến cách Ngự Hoa Viên không quá xa.

Vừa qua khỏi hành lang dài, từ xa đã thấy hai cậu thiếu niên đang vật lộn bên bờ hồ.

Các nha hoàn, ma ma xung quanh đều khuyên can nhưng chẳng ai dám lại gần.

Đột nhiên, một tiếng “Ào!” vang lên, tiểu thế tử ngã thẳng xuống hồ!

Biến cố xảy ra quá bất ngờ.

Mọi người đều ngơ ngác đứng im không phản ứng.

Mạng người như ngàn cân treo sợi tóc.

Ta lập tức cuống lên, bước nhanh tới, hét lớn: “Người đâu! Mau cứu thế tử!”

Nhưng không một ai biết bơi, nghe lệnh chỉ biết hoảng loạn hét lên: “Mau đi gọi thị vệ!”

Ta: “…”

Hồ ở Ngự Hoa Viên thông với hào nước bảo vệ thành, đào rất sâu.

Tiểu thế tử vốn không biết bơi, vùng vẫy vài cái rồi bắt đầu chìm xuống.

Mọi người đều hoảng sợ tột độ.

Ta nhíu mày, không nghĩ ngợi gì, lập tức nhảy xuống!

Phía sau, Đào Chi kinh ngạc hét to:“Vương phi nương nương!”

10

Tiết trời đã sang thu, nước trong hồ lạnh buốt.

Hồi nhỏ, ta từng suýt chết đuối, từ đó luôn chăm chỉ học bơi, nay lại có cơ hội sử dụng.

Ta nhanh chóng bơi về phía tiểu thế tử, đỡ lấy thân thể nó rồi đẩy nó về phía bờ.

Tiểu thế tử vẫn còn chút ý thức, nhận ra có người giúp, nó liền bám chặt lấy ta như thể vớ được cọc cứu sinh.

Khi ta kéo nó trèo lên bờ, quần áo và tóc đều ướt sũng, nhưng giờ phút này ta chẳng để tâm, chỉ cúi đầu nhìn nó.

May mắn thay, thời gian nó chìm không lâu, ý thức vẫn còn. Sau khi ho sặc sụa và phun ra vài ngụm nước, nó chậm rãi mở mắt.

Bốn mắt giao nhau.

Ta vừa định mở miệng hỏi nó có sao không thì cậu nhóc trong lòng bỗng chốc trừng lớn mắt, bật dậy như lò xo.

Nó đứng trước mặt ta, run rẩy nói: “Ngươi đừng nói với phụ thân! Ta sẽ lập tức đi xin lỗi!”

Nghe lời nó, ánh mắt mọi người xung quanh đều ngạc nhiên. Rất nhanh sau đó, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên kỳ lạ.

Ta mím môi, không nói gì.

Trên đường tới đây, ta đã nghe Tiểu Tứ kể lại mọi chuyện.

Nguyên do là công tử phủ tướng quân nói vài câu khó nghe, chọc giận tiểu thế tử, lại cố ý đập vỡ ngọc bội của nó.

Tiểu thế tử không nhịn được nên mới đánh nhau.

Lúc này, công tử phủ tướng quân đứng bên cạnh, nhìn thấy tiểu thế tử sợ ta, trong mắt lóe lên sự đắc ý.

Hắn cố ý làm ra vẻ ngoan ngoãn, nói với ta: “Vương phi nương nương, ta không sao, không cần thế tử điện hạ xin lỗi đâu.”

Nghe vậy, ta từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào thiếu niên đối diện, lạnh lùng nói: “Ai bảo con ta phải xin lỗi? Ngươi buông lời lỗ mãng trước, lại cố ý làm vỡ ngọc bội của nó. Ngươi mới là người phải xin lỗi!”

Lời vừa dứt, tiểu thế tử vốn cúi đầu đứng trước mặt ta liền ngây người.

Nó ngước đầu lên, ngơ ngác nhìn ta.

Ta không nhìn nó.

Người nhà mình, dù có sai cũng phải về nhà dạy bảo, sao có thể để kẻ khác leo lên đầu lên cổ được? Huống hồ, trong chuyện này, tiểu thế tử vốn chẳng sai.

Phu nhân phủ tướng quân cũng tới. Nhìn thấy con trai mình bị đánh đến bầm mặt sưng mũi, bà ta vốn đã coi thường thân phận thứ nữ của ta, giờ liền trừng mắt nói móc: “Mạnh Tuyết Thanh, ngươi xem xem Tô Tử Hà đã đánh nhi tử ta ra nông nỗi gì. Dù nó là thế tử cũng phải nói lý lẽ chứ!”

“Nói lý lẽ?”

Ta bật cười lạnh: “Nhi tử ngươi sỉ nhục thế tử, không biết tôn ti trước, lại còn cố ý đập vỡ ngọc bội của nó, không biết lễ nghĩa sau. Đánh đòn cũng là chuyện nên làm!”

Có lẽ không ngờ ta lại cứng rắn như vậy, phu nhân phủ tướng quân giận đến mức gần như bốc hỏa, chỉ tay vào ta, móng tay đỏ sẫm run lên: “Ngươi…”

Ta kéo tiểu thế tử ra sau lưng, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào bà ta.

Giữa lúc căng thẳng, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên: “Gọi thẳng tên vương phi của bổn vương, phu nhân tướng quân là không đặt bổn vương vào mắt sao?”

11

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta vô thức ngẩng đầu.

Trước mặt là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thanh nhã, khuôn mặt đẹp tựa ngọc, nhưng lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến người ta e sợ.

Tô Cảnh An, thân là Vĩnh Ninh Vương, dù không chinh chiến sa trường như huynh trưởng, nhưng nhờ những chính tích xuất sắc mà được hoàng thượng vô cùng coi trọng.

Trên triều đình, gần như không ai dám đối đầu với hắn.

Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, khí thế của phu nhân tướng quân liền giảm đi vài phần, bà ta cười gượng: “Vương gia chớ trách, thần phụ cũng chỉ vì thương con mà vô tình lỡ lời với vương phi.”

Tô Cảnh An bật cười nhạt, sải bước về phía ta, đắp tấm áo choàng dày lên vai ta.

Ánh mắt hắn dừng trên người tiểu thế tử ướt như chuột lột, lông mày càng nhíu chặt hơn, liền quay sang phân phó thị vệ: “Đi lấy thêm một chiếc nữa.”

Tiểu thế tử đứng run rẩy trong gió lạnh, nhìn thấy tấm áo choàng khoác lên người ta, đôi mắt nó tràn đầy vẻ ai oán.

Ta cứ nghĩ hắn nó lại làm ầm lên, nhưng không ngờ nó chẳng nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu, hàng mi run rẩy, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Nhìn cảnh tượng ấy, ta không khỏi mềm lòng, kéo nó lại gần, chẳng thèm quan tâm nó có đồng ý hay không mà ôm nó vào lòng.

Bị ta bất ngờ ôm lấy, tiểu thế tử theo bản năng muốn chui ra, nhưng vẫn cố chấp nói: “Ta… ta không lạnh!”

“Ngoan nào.”

“…”

Ta không nhìn thấy nhưng vành tai nhỏ của nó lập tức đỏ bừng.

Thấy nó yên lặng, ta ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh An, khẽ nói: “Vương gia, thiếp thân xin phép đưa Tử Hà về trước…”

Tiết trời đã sang thu, gió lạnh dễ khiến người nhiễm bệnh.

Giờ Tô Cảnh An đã tới, chuyện còn lại cứ để hắn giải quyết.

Nghe vậy, ánh mắt của hắn lướt qua người đang vùi trong lòng ta, đôi môi mím lại, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu, bảo người đưa chúng ta về phủ.

Trên xe ngựa, tiểu thế tử thu mình nhỏ lại, như muốn trốn vào góc, nhưng lại sợ lạnh, một tay túm lấy áo choàng của ta, chân thì lại nhích ra xa.

Tay và chân ý kiến không đồng nhất à?

Nhìn cảnh tượng này, ta không nhịn được cười, nói: “Ta không ăn thịt trẻ con, không cần sợ.”

Nghe thấy ta nói, tai nó khẽ động, nó quay đầu lại, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Ta không sợ!”

Ta lập tức thu lại nụ cười: “Ồ, giờ thì sao?”

“…”

Khuôn mặt nó biến sắc, tiếp theo nó liền hét lên: “Á! Phụ thân, cứu mạng!”

Ta không nhịn được bật cười.

12

Sau hôm đó, dù tiểu thế tử vẫn còn sợ ta nhưng không còn bài xích như trước.

Dưới sự giám sát của ta, nó bắt đầu ăn sáng đúng giờ, mỗi ngày đều tới học đường học bài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...