TUYẾT THANH

Chương 4



Ngày tháng yên bình trôi qua, phần lớn thời gian Tô Cảnh An đều ở lại thư phòng, chỉ thỉnh thoảng ghé qua phòng ta. Nhưng ở đây, hắn không còn lạnh lùng như trước, đôi khi còn kể với ta về chuyện triều đình.

Sau chuyện tiểu thế tử rơi xuống nước, hắn bảo ngự sử dâng sớ buộc tội vương tướng quân.

Vương tướng quân trở về liền cấm túc phu nhân, còn trách phạt cả nhi tử, chuyện này mới xem như khép lại.

Khi nhắc đến chuyện đó, ánh mắt hắn dường như sáng lên, như đang chờ mong một lời khen từ ta.

Ta nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên với suy nghĩ của chính mình.

Một vương gia như hắn sao có thể chờ mong ta khen ngợi? Hẳn việc hắn làm cũng chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho tiểu thế tử mà thôi.

Chắc chắn là ta nghĩ quá nhiều.

Nhưng ngay sau đó, lời hắn nói như chứng minh suy nghĩ trong lòng ta: “Hôm đó, phu nhân tướng quân ăn nói bất kính với nàng, đương nhiên phải phạt.”

Ta: “?”

Dưới ánh nến, vành tai hắn hơi đỏ, đầu khẽ nghiêng đi.

Nhìn thấy vậy, tim ta đột nhiên đập nhanh hơn, khẽ “ừm” một tiếng.

Không khí trong phòng im lặng. sự mập mờ len lỏi khắp không gian.

Ta chợt tỉnh lại, cố làm như không có gì, nói: “Vương gia, nghỉ ngơi thôi.”

“…Được.”

Mỗi người nằm một bên, ta không nhìn hắn, tự nhắm mắt ngủ.

Trong mơ màng, ta dường như cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đặt lên người mình.

Nhưng khi cố cảm nhận lại thì chẳng còn thấy gì nữa.

13

Chưa qua bao lâu, kinh thành lại xảy ra một chuyện lớn.

Sau khi thái tử và tỷ đích đính hôn, không rõ xảy ra mâu thuẫn gì mà giờ đây thái tử lại muốn từ hôn.

Khi Tô Cảnh An nhắc tới chuyện này, ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên mặt ta, dường như ẩn chứa điều gì đó.

“Thái tử điện hạ muốn từ hôn với tỷ tỷ sao?”

Ta không chú ý đến ánh mắt hắn, chỉ thấy bất ngờ.

Sao có thể chứ?

Kiếp trước, đích tỷ thuận lợi gả vào Đông cung cơ mà.

“Ừm.”

Hắn khẽ gật đầu, như nghĩ tới điều gì đó, hắn quay mặt đi, cố làm ra vẻ thản nhiên: “Nghe nói trước khi xuất giá, nàng từng có cảm tình với thái tử, nay lại gả cho bổn vương, e là đã thiệt thòi cho nàng rồi.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, im lặng hồi lâu rồi mới tiếp tục: “Nếu nàng vẫn ngưỡng mộ thái tử, bổn vương có thể cùng nàng hòa ly, bổn vương cũng sẽ nói rõ với thái tử rằng giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện phu thê, sẽ không làm lỡ dở nàng.”

Ta: “?”

Tim ta chấn động, gần như không tin nổi điều mình vừa nghe.

Có lẽ vì không nhận được câu trả lời, Tô Cảnh An bất chợt đứng dậy, vẻ mặt thoáng chút bực bội, như sợ nghe thấy câu trả lời của ta, hắn liền quay đầu rời đi, như thể đang chạy trốn.

Tiếng cửa đóng lại vang lên, ta vẫn chưa hoàn hồn, chìm trong những suy nghĩ của mình.

Không chú ý rằng ngoài cửa, một bóng dáng nhỏ bé đã ngây người tại chỗ, rất lâu sau mới rời đi.

14

Sau những lời đó của Tô Cảnh An, mấy ngày liền ta không gặp lại hắn.

Tiểu thế tử cũng không hiểu vì lý do gì mà mỗi khi nhìn thấy ta, ánh mắt nó đều lộ vẻ kỳ lạ, như đang giằng co với điều gì đó.

Nhưng ta chẳng còn tâm trí để ý tới, bởi thái tử đã tìm tới ta.

Tại Phong Hoa Lâu.

Nam nhân với hàng lông mày anh tuấn đứng trước mặt ta, đôi mắt hắn ta sáng rực, hàm răng trắng đều, khoác trên mình bộ áo bào thêu kim tuyến, quý khí bức người.

Khí chất hoàn toàn khác biệt với vẻ trầm mặc ưa thích màu nhã của Tô Cảnh An.

Ánh mắt rực lửa của Nguyên Túc dừng trên người ta, ẩn chứa chút kích động: “Tuyết Thanh, trước kia là ta hiểu lầm nàng, ta cứ nghĩ… nghĩ rằng nàng cố tình lừa dối ta, nhưng người ta luôn muốn cưới, từ đầu đến cuối đều là nàng.”

Thì ra là vậy.

Người đầu tiên quen biết Nguyên Túc chính là ta, người khiến hắn ta vừa gặp đã động lòng cũng là ta.

Khi đó, nhìn trang phục của hắn ta, ta đã đoán ra thân phận, tự biết mình không với tới, nên khi hắn ta phát hiện lệnh bài Mạnh gia của ta, ta cũng không phủ nhận mình là đích tỷ.

Sự nhầm lẫn này dẫn tới tất cả mọi chuyện sau đó.

Nay thoát khỏi mạch truyện, nhìn lại mọi việc, ta chỉ cảm thấy thật nực cười.

Ta cắt lời hắn ta: “Thái tử điện hạ, người và ta chỉ có đôi lần gặp gỡ, không hiểu rõ phẩm hạnh của nhau, làm sao nói tới tình yêu sâu đậm?”

Nghe vậy, hắn ta bỗng ngẩn người, dường như cũng không thể hiểu nổi.

Đến lúc này, ta mới nhận ra, có lẽ chỉ mình ta trọng sinh.

Những người khác vẫn đắm chìm trong mạch truyện, nhưng vì thay đổi của một nhân vật chính như ta nên mọi việc đã có chút xáo trộn.

Nghĩ vậy, ta bình tĩnh nhìn hắn ta: “Thái tử điện hạ nên suy nghĩ cho kỹ, người thân là trữ quân, trong lòng nên nghĩ tới thiên hạ quốc gia, chứ không phải đắm chìm trong tình ái.”

“Tuyết Thanh…”

Ánh mắt hắn ta dần trở nên mơ hồ, môi mấp máy định nói gì đó.

Nhưng hắn ta chưa kịp thốt ra thì cánh cửa bỗng bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.

Một giọng nói non nớt vang lên, cắt ngang lời hắn: “Không được cướp mẫu thân của ta!”

15

Là tiểu thế tử Tô Tử Hà.

Nó vốn nghịch ngợm quen rồi nên ta cũng chẳng lấy làm lạ.

Nhưng khi nhìn thấy nam nhân đứng phía sau nó, ta hoàn toàn sửng sốt.

Tô Cảnh An bị tiểu thế tử kéo đi, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nét lạnh nhạt thường ngày, nhưng vành tai hắn lại hơi đỏ lên.

Rõ ràng, trong đời hắn chưa từng làm chuyện nào hoang đường như vậy.

Thấy hắn, thái tử liền tỉnh táo lại, cúi người chào: “Vĩnh Ninh Vương.”

Tô Cảnh An khẽ gật đầu, xem như đã đáp lễ.

Sau một hồi chào hỏi ngắn gọn, không khí lại rơi vào sự im lặng giữa những người trưởng thành.

Nhưng tiểu thế tử thì không thể ngồi yên.

Nó chạy nhanh đến trước mặt ta, thấy ta kinh ngạc liền kiêu ngạo “hừ” một tiếng, thân hình nhỏ bé chắn trước mặt ta, trừng mắt nhìn Nguyên Túc: “Thái tử điện hạ, bà ấy là thê tử của phụ thân ta, là mẫu thân của ta! Phu tử nói, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác... Thái tử điện hạ... ừm...”

Lời lẽ chính nghĩa đầy khí thế, nhưng tiểu thế tử bỗng dưng ngắc ngứ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Cảnh An.

Ta vốn nghĩ Tô Cảnh An sẽ không hùa theo hành động trẻ con này.

Nhưng không ngờ...

Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: “Tuyết Thanh là thê tử của bổn vương, mong thái tử điện hạ tự trọng.”

Tiểu thế tử lập tức gật đầu lia lịa, đồng tình đáp: “Đúng, tự trọng!”

Thái tử: “…”

Nhìn hai phụ tử hắn ăn ý phối hợp, ta không nhịn được cười.

Hai người này, thật khiến người ta vừa thấy bất ngờ vừa thấy đáng yêu.

16

Thái tử lòng rối bời, thấy họ xuất hiện cũng không tiện nói thêm gì với ta nên đành phải rời đi.

Hắn ta vừa đi, ta tất nhiên cũng chẳng còn lý do ở lại Phong Hoa Lâu, liền cùng Tô Cảnh An quay về vương phủ.

Dọc đường, cả hai đều im lặng.

Mãi đến cổng phủ, hắn mới nhìn ta, dường như muốn nói điều gì, nhưng vừa lúc đó, người trong cung tới truyền lệnh, gọi hắn tiến cung một chuyến, hắn đành từ bỏ ý định.

Vì vậy, xe ngựa vừa thả chúng ta xuống, hắn đã lập tức tiến cung.

Ta và tiểu thế tử cùng vào phủ.

Nó đi phía trước, im lặng không nói một lời.

Ta vốn cũng chẳng phải người nhiều lời nên cũng không mở miệng.

Khi trở về phòng, Đào Chi bước ra đón, trên mặt  nàng ấy đầy vẻ nghi hoặc: “Tiểu thư, giờ thái tử điện hạ và đại tiểu thư đã sắp từ hôn, người không cần phải ở lại đây nữa. Người không biết, bên ngoài bọn họ đang cười nhạo người thế nào đâu!”

Hỉ Thước cũng gật đầu, rõ ràng có chút bất bình: “Đúng vậy, họ đều nói người ở đây chẳng khác gì thủ tiết! Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần người trở thành thái tử phi, xem ai còn dám nói linh tinh!”

“…”

Triều đình hiện nay không khắt khe với nữ tử, nữ nhân sau khi hòa ly cũng có thể tái giá.

Ta đang định mở miệng thì thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé ngoài cửa.

Lời nói liền khựng lại.

“Ra ngoài trước đi.”

Ta quay đầu nói với Hỉ Thước và Đào Chi.

“Vâng.”

Bị tiểu thế tử nghe được, hai người đương nhiên không dám nói thêm, nhanh chóng rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại ta và tiểu thế tử.

Ta kéo tay nó, để nó ngồi xuống ghế, rồi mang một đĩa điểm tâm đến, hỏi: “Đói rồi sao?”

Thấy ta như vậy, nó mím môi, bàn tay nhỏ không vươn ra lấy điểm tâm, thay vào đó nó ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào ta.

Dường như đã đưa ra quyết định gì đó, nó khẽ nói: “Ngươi có thể đừng rời khỏi vương phủ được không… Đừng gả cho thái tử. Phụ thân ta không kém thái tử đâu. Cùng lắm, cùng lắm ta không làm thế tử nữa!”

Giọng nó càng lúc càng nhỏ: “Khi phụ thân ruột của ta qua đời, ta mới ba tuổi, nhưng ta đã biết nhớ. Lúc đó, người chỉ bảo Cảnh thúc chăm sóc ta thật tốt, không nói rằng ta phải kế vị… Nhưng Cảnh thúc lại nói đời này người không định thành thân… Ài, ta vốn không muốn làm thế tử mà. Sau này ngươi và Cảnh thúc có con, ta cũng sẽ coi nó như đệ đệ ruột của mình!”

Nó lải nhải không ngừng, lời nói ra chẳng giống tính cách trẻ con chút nào.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc, dù nó không thích ta, có sợ ta, nhưng chưa bao giờ cố ý gây khó dễ.

Giờ nghe nó nói, ta vừa thấy buồn cười, vừa thấy xót xa: “Không phải ngươi muốn có một mẫu thân dịu dàng sao?”

“…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...