ƯỚC HẸN NĂM XƯA
Chương 1
Văn án:
Thế tử họ Bùi vốn đã được định sẵn hôn ước với ta, vậy mà lại nhẫn tâm bỏ mặc ta giữa sào huyệt của lũ thổ phỉ, quay lưng cứu lấy tiểu nha hoàn dung mạo như tiên của ta.
Hắn dịu dàng ôm lấy nàng ta, dùng áo choàng lớn che chở. Ngón tay thon dài nhặt lên một mảnh ngọc bội vỡ rơi ra từ người nàng.
Tiểu nha hoàn tên Thiếu Vu yếu ớt rên khẽ, thân thể mềm mại run rẩy dựa sát vào Bùi Cảnh.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ôm nàng biến mất vào màn đêm chỉ trong vài nhịp thở, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn ta dù chỉ một lần.
Ta chạm nhẹ vai người thư sinh da trắng đứng bên cạnh, vẻ mặt hứng thú khi xem kịch.
“Ngươi thấy không? Khinh công lợi hại đấy chứ! Ha ha, con mịa nó, hắn là vị hôn phu của ta đấy!”
1
Gió cuối thu lạnh cắt da, ta bất giác dịch mông ngồi sát lại gần thư sinh thêm chút nữa.
Trước khi xuất môn, phụ thân hiền từ của ta bảo rằng đã sắp đặt một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Người còn cẩn thận dặn mẫu thân chuẩn bị cho ta một bộ trường y lụa mỏng màu hồng sen.
Chất liệu váy thật tốt, mềm mại và thoáng khí.
Để rồi giờ đây, thân hình gầy yếu tội nghiệp của ta bị cơn gió bắc buốt giá quét sạch không còn chút hơi ấm.
Khi xe ngựa mới đi được nửa đường, ta bỗng gặp phải một đám đại hán thổ phỉ vai vác đại đao, tay cầm búa lớn, vừa đi vừa hò hét ầm ĩ.
Nếu không biết rõ rằng phụ thân muốn ta tình cờ gặp được Bùi Cảnh - người vừa bình loạn thắng lợi trở về kinh thành, có lẽ ta đã nghĩ phụ thân ngại nuôi ta tốn cơm, định đem ta gả cho tên đại vương thổ phỉ làm áp trại phu nhân rồi!
Đúng là đồ hoang tưởng! Ta thật ngu ngốc khi tin lời vị phụ thân không đáng tin cậy của mình!
2
Thư sinh nhìn qua thì gầy yếu, thực chất... cũng rất gầy yếu.
Hai tay hắn bị trói sau lưng, dựa lưng vào tường với dáng vẻ như đang thảnh thơi nghỉ ngơi.
Ta run rẩy chen vai mình vào khuỷu tay hắn. Căn nhà không có mái, gió lùa bốn phía lạnh đến thấu xương. Trừ hơi ấm từ người thư sinh, ta thực sự không biết làm sao để sưởi ấm.
Ta thậm chí nghĩ rằng, chỉ cần nhắm mắt ngủ thiếp đi, có lẽ sẽ không còn thấy được ánh mặt trời vào ngày mai.
Thư sinh hé mắt nhìn vì động tác của ta. Đôi mắt đen như mực của hắn tràn ngập vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoang mang.
“Ngươi… vị hôn phu đã cứu nữ nhân khác, vậy nên ngươi… cũng muốn tìm nam nhân khác ư?”
Ta vừa run cầm cập vừa đáp lại:
“Đầu ngươi nghĩ gì vậy, đại ca? Nam nhân không có tự trọng chẳng khác gì bắp cải thối. Ta chỉ là… hôm nay quá lạnh mà thôi.”
Thư sinh gật đầu, ánh mắt dừng lại trên tà váy bụi bẩn, ánh lên vẻ khó hiểu.
“Cũng phải, trời cuối thu mà ngươi lại mặc váy mùa hạ. Nếu cơ thể ngươi thấy có chỗ nào không ổn, sư huynh của ta có thể chữa trị vài bệnh Đông y.”
Ta: ???
Chắc hẳn biểu cảm ta quá mức kinh ngạc, khiến hắn cũng bối rối. Hắn mím môi, ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói thêm:
“Bệnh đầu óc cũng có thể chữa.”
Ta không nhịn được nữa:
“Ngươi mới có bệnh trong đầu!”
3
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bỗng bị đá văng, đập vào tường kêu “rầm rầm” vài tiếng rồi hoàn toàn vỡ nát.
Căn nhà vốn bốn phía lùa gió nay lại nâng cấp thành năm phía gió lùa.
“Ồn ào gì chứ! Tĩnh chút đi! Các ngươi chỉ còn sống thêm vài canh giờ nữa trước khi làm vong hồn dưới đao bọn ta. Có gì mà cãi lộn!”
Ta run rẩy nép sát vào thư sinh, thầm hy vọng nếu Thiếu Vu có chút lương tâm, hoặc Bùi Cảnh còn là người, thì xin hãy báo tin cho phụ mẫu biết ta đang bị nhốt ở đây.
Tuy bình thường ta hay làm dáng u buồn, thở dài ngao ngán cuộc đời, nhưng kỳ thực ta chưa từng muốn chết!
Chỉ là thấy các tiểu thư khuê các đều làm vẻ tâm trạng như thế, ta cũng muốn hòa nhập, giả vờ mình cũng là một trong số họ. Ta thực sự không muốn chết mà!
Trong bóng tối, một bàn tay lạ lùng mò tới, chậm rãi kéo ta lui lại.
Vòng tay của thư sinh càng ấm áp, nhưng nỗi sợ hãi khiến ta run đến va cả hai hàm răng.
Trong nhà chỉ có hai người, tay thư sinh bị trói sau lưng, tay ta bị trói trước người. Vậy cái tay thừa ra kia là của ai???
Tên thổ phỉ ở cửa không biết vì say rượu hay mắt mờ, chỉ biết lầm bầm chửi ta là nữ nhân thấp hèn, lại chửi đống gỗ mục ở góc nhà là “nam nhân vô dụng.”
Hắn cười khẩy, vác cánh cửa bị rơi đặt vào chỗ, rồi bỏ đi tìm rượu uống tiếp.
Ta không dám ngoảnh lại, chỉ biết gào lên trong cơn hoảng loạn:
“Có bàn tay nào đó cứ nắm chặt ta!”
Bàn tay bên cạnh nới lỏng ra, thư sinh thản nhiên đáp:
“Nếu không lầm, hẳn là tay ta.”
4
Thư sinh giúp ta gỡ dây trói trên tay chân. Trong ánh trăng mờ, ta lờ mờ thấy cổ tay hắn gầy lòi cả xương.
Không hiểu nổi, một kẻ yếu ớt như hắn lấy đâu ra sức tự tháo dây trói.
Thư sinh không giải thích, chỉ giơ tay chỉ về phía sau.
“Sau núi có một con đường nhỏ, đi theo đó khoảng một canh giờ rưỡi là xuống được chân núi.”
Ta kéo tay áo hắn, hỏi ngược lại:
“Còn ngươi thì sao?”
Thư sinh im lặng suy nghĩ giây lát, rồi lắc đầu không nói.
Dù đêm đã khuya, ánh sáng lờ mờ không đủ để thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng ta vẫn cảm nhận được chút buồn bã và lo lắng.
Ta nuốt nước bọt, xoay người, khẽ khàng ngồi xổm xuống.
“Không sao đâu. Ta đã nói mà, thổ phỉ không tự dưng lại bắt một thư sinh nghèo khổ như ngươi làm gì. Hóa ra là do bọn chúng đánh gãy chân ngươi. Đúng là bọn ác bá vô nhân tính, già yếu bệnh tật cũng không tha. Đừng lo, để ta cõng ngươi đi.”
Thư sinh ngập ngừng, vẫn chưa động đậy.
Nghe tiếng động ngoài cửa, ta vội thúc giục:
“Ngươi đừng lo! Ta khỏe lắm, mau leo lên, ta cõng ngươi đi! Nếu để thổ phỉ phát hiện ngươi thả ta, chúng nhất định lấy mạng ngươi đó!”
5
Cuối cùng, thư sinh cũng bị lời ta lay động.
Hắn khẽ cúi người, tựa lên lưng ta, cánh tay lơ lửng ôm lấy ta, còn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Ngươi nhớ đừng làm ta ngã đấy.”
Ta gật đầu, cắn răng dốc hết sức lực mới cõng nổi hắn.
Rõ ràng nhìn hắn gầy gò, chẳng có mấy cân thịt, vậy mà sao lại nặng đến thế này...
Ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần bước đi thì cánh cửa vốn đã nát bấy một lần nữa bị ta đá bay.
Ta loạng choạng, ngã mạnh xuống đất, trở thành đệm thịt cho thư sinh nằm đè lên.
Ngay sau đó, tiếng la hét chói tai của đám nam nhân vang vọng quanh ta không ngừng.
“Tống Vân Trì, ngươi đang làm gì với cô nương nhà người ta vậy!”
6
Nếu như ta có tội, xin ông trời hãy phạt ta, đừng để ta đứng đây với khuôn mặt lấm lem giữa một đám người cao lớn xa lạ, lắng nghe họ xin lỗi thay cho thư sinh.
Nam nhân đứng trước ta, vẻ mặt như cái loa lớn, vung tay múa chân giải thích ngọn nguồn sự việc.
Thì ra, thổ phỉ nơi đây hoành hành, xảo quyệt và khó trị. Những con đường quanh núi quanh co hiểm trở, muốn diệt phỉ phải trả giá đắt.
Vì vậy, bọn họ nghĩ ra một kế sách hay ho: cử người có dáng vẻ đơn thuần, dễ bị lừa nhất trong nhóm giả làm nạn nhân để lẻn vào sào huyệt của thổ phỉ làm nội gián.
Dẫu ta không hiểu sao một thư sinh đầu óc thẳng đuột như Tống Vân Trì lại có thể làm được việc, nhưng ít nhất bọn họ đã thành công, phải không?
Nam tử “loa phóng thanh” trông không tệ, liếc nhìn thư sinh với gương mặt đầy bất mãn, khó khăn lắm mới mở lời:
“Cô nương chớ sợ, chúng ta đều là dân lành, người tốt cả. Nếu Tống Vân Trì có gì mạo phạm, ta thay hắn xin lỗi ngươi. Từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, tính tình lại cố chấp...”