Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
A VÃN
Chương 3
Ta đứng ngẩn ngơ một bên nửa ngày, vậy mà không chen được câu nào.
Nhị ca len lén nháy mắt với ta.
Ta: “…”
Được rồi, đến cả chỗ cho ta lên tiếng cũng không có.
9
Chỉ sau một đêm, tin đồn về Chu Hạc và Tạ Yên Chỉ đã lan khắp kinh thành.
Có người nói rằng Chu Hạc bị sắc đẹp làm cho u mê, bỏ mặc tiểu thư nhà tướng quân để chọn một cô nương không tên tuổi, địa vị.
Có người tò mò không biết Tạ Yên Chỉ có nhan sắc đến mức nào mà khiến Trạng Nguyên lang mê muội thần hồn điên đảo.
Lại có kẻ kỳ lạ còn ca ngợi rằng Chu Hạc không màng quyền quý, dám vượt qua định kiến thế tục, hết lòng theo đuổi tình yêu.
Bách tính xì xào đủ điều, nhưng chỉ có các thế gia chúng ta biết rằng tiền đồ của Chu Hạc đã tiêu tan.
Khi Chu gia nhận ra sự việc, vội vàng phái người đi điều tra, nhưng chẳng tìm ra manh mối nào.
Ta đốt lá thư của mật thám gửi đến, trong lòng lạnh lùng cười.
Tất nhiên bọn họ sẽ không tìm thấy.
Ta đã trả cho các thầy kể chuyện bạc trắng hoàng kim, còn đưa họ rời kinh thành ngay trong đêm.
Dựa vào thế lực của Mạnh gia, nếu không có sự cho phép của ta, cả đời này bọn họ đừng mong tìm được những người đó.
Tin đồn càng ngày càng lan rộng, danh tiếng của Chu Hạc rơi xuống tận đáy.
Khi chuyện đến tai hoàng đế, các bộ tướng dưới quyền phụ thân và bằng hữu của các ca ca đều đồng loạt dâng tấu vạch tội Chu Hạc.
Thế là trong buổi triều sớm, văn võ bá quan được chứng kiến cảnh bệ hạ trước mặt mọi người mắng chửi cha con Chu gia té tát, còn phạt Chu Hạc ở nhà tự kiểm điểm ba tháng.
Chu phu nhân Hạc tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đuổi Tạ Yên Chỉ ra khỏi nhà.
Nhưng Chu Hạc lại cương quyết ngăn cản, tuyên bố nếu đuổi nàng, thì cũng coi như đuổi luôn hắn, từ nay chẳng còn đứa con trai như hắn nữa.
Mẫu thân hắn tức đến phát bệnh, ngất ngay tại chỗ, Chu gia nháo nhào gà bay chó chạy.
Nhưng đây, chỉ mới là bắt đầu.
10
Trong khoảng thời gian này, ta thảnh thơi ngắm hoa, dạo xuân, rủ năm ba người bạn thân dạo chơi khắp kinh thành, cuối cùng cũng đợi được Chu phu nhân đến.
Trước đó không lâu, bà giả bệnh, nhờ người truyền thư cho ta, muốn ta thành thân với Chu Hạc để đập tan tin đồn.
Ta chẳng chút do dự mà đem thư đốt sạch.
Bà còn chưa biết rằng, những khó khăn gần đây của Chu gia đều do một tay ta gây ra, vậy mà còn muốn đặt hy vọng lên người ta sao?
Về sau, Chu phu nhân lại nhờ người gửi thư vài lần nữa, nhưng ta đều phớt lờ.
Cuối cùng, bà không nhịn nổi, đích thân đến trà lâu nơi ta thường lui tới để gặp mặt.
Chu phu nhân cười gượng, ngồi xuống đối diện ta.
“Vãn Vãn, giờ gặp được con một lần thật không dễ.”
Ta mỉm cười, rót cho bà một chén trà:
“Phu nhân đừng trách, thực sự là mẫu thân ta quản nghiêm, có những chuyện vãn bối cũng không thể tự mình quyết định.”
Chu phu nhân hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, hỏi:
“Vãn Vãn, con còn tình cảm với Chu Hạc không?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu:
“Đương nhiên là còn.”
Thấy bà thở phào, ta chậm rãi đổi giọng:
“Nhưng con không thích Tạ Yên Chỉ.”
“Chu Hạc vì nàng ta mà gây ra chuyện lớn thế này, con không thể để yên được.”
“Vậy nên, vãn bối xin nói thẳng, muốn con gả cho Chu Hạc cũng không khó, nhưng Tạ Yên Chỉ nhất định phải biến mất. Có nàng ta thì không có con, có con thì không có nàng ta.”
Ta nhấp một ngụm trà, chú ý đến sắc mặt phức tạp của Chu phu nhân, trong lòng hiểu rằng bà đang do dự.
Nếu là trước kia, Chu phu nhân chắc chắn sẽ không chần chừ mà đồng ý điều kiện này.
Nhưng một tháng trước, bà từng nhốt Chu Hạc lại, định đuổi Tạ Yên Chỉ đi.
Đến lúc sắp đi, Tạ Yên Chỉ lại khóc lóc, nói mình đang mang thai, đứa trẻ là cốt nhục của Chu Hạc.
Thực ra, Tạ Yên Chỉ hoàn toàn không thanh cao như nàng thể hiện.
Ngược lại, nàng cực kỳ xem trọng quyền quý và gia thế của Chu Hạc.
Người của ta đã đến điều tra ở quê nàng.
Phụ mẫu nàng qua đời là thật.
Nhưng bao năm qua, ở quê luôn có một nam tử nhà bên chăm sóc nàng.
Nàng nhận được nhiều ân tình từ người đó, nhưng lại chê bai sự thô tục của hắn ta.
Khi nghe nói ở kinh thành có một người biểu ca xa xôi, dáng vẻ tuấn tú, lại vừa đỗ Trạng Nguyên, nàng không kiềm được mà nổi lòng tính toán.
Nàng vượt núi băng đèo, không ngại khổ sở tìm đến nhận thân.
Khó khăn lắm mới được nhận vào Chu gia, nhưng thấy phụ mẫu Chu Hạc lạnh nhạt, nàng liền dốc toàn tâm sức vào Chu Hạc, quyết tâm quyến rũ hắn.
Nàng quan sát Chu Hạc rất lâu, biết hắn thích kiểu nữ tử nào, liền dày công tạo ra những lần “vô tình gặp gỡ”.
Chu Hạc không phụ lòng nàng, dễ dàng mắc câu.
Mỗi chuyện, mỗi hành động, Tạ Yên Chỉ đã tính toán rất lâu.
Để được gả cho Chu Hạc, nàng không tiếc đánh đổi danh tiết, thậm chí mang thai con của hắn.
Giờ Chu phu nhân lại định đuổi nàng đi?
Tạ Yên Chỉ biết rõ rằng, nếu lần này nàng rời đi, rất có thể sẽ cắt đứt hoàn toàn với Chu Hạc.
Nàng đã lên kế hoạch lâu như vậy, làm sao có thể cam tâm để mọi nỗ lực đổ sông đổ bể?
Vậy nên, nàng hoảng hốt thú nhận toàn bộ chuyện gian díu với Chu Hạc.
Đứa trẻ này là đích tôn của Chu gia, Chu phu nhân liền dao động.
Ta khẽ cười lạnh một tiếng:
“Đây gọi là thành ý của Chu gia sao? Chút yêu cầu cũng không đáp ứng được. Con thấy chẳng đáng gì.”
Nói xong, ta để lại Chu phu nhân đang sững sờ, thản nhiên rời đi.
Thật nực cười.
Chu Hạc đã từng sỉ nhục ta ngay trước mặt bao người trong tiệc, vậy mà mẫu thân hắn vẫn dám đến cầu hôn.
Cũng chỉ vì bà ta cho rằng ta tình sâu nghĩa nặng với Chu Hạc, không thể buông bỏ được đứa con trai quý báu của bà ta.
Nhưng nếu ta không còn yêu thì sao?
Chu gia liệu có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của ta không?
Dù sao, điều bà ta không biết chính là: Người đang đứng trước mặt bà bây giờ, không còn là Mạnh Vãn mềm mỏng thiện lương của ngày trước.
Mà là một ác quỷ bò lên từ địa ngục, quyết báo thù!
11
Chu phu nhân vẫn không dám xử lý Tạ Yên Chỉ.
Chu Hạc thậm chí đã đặt kiếm lên cổ mình, uy hiếp mẫu thân: muốn giết Tạ Yên Chỉ, phải bước qua xác hắn trước.
Chu phu nhân bị dọa đến ngây người.
Bà chỉ có một đứa con trai, nếu mất hắn, đời này bà sẽ không còn hy vọng gì nữa.
Tạ Yên Chỉ đứng sau lưng Chu Hạc, khóc lóc đến hoa lê đẫm mưa, khiến Chu phu nhân tức đến ngứa cả răng.
Nàng đúng là một tai họa!
Nếu biết có ngày hôm nay, khi nàng mới đến nương nhờ, lẽ ra bà nên nhấn nàng chết chìm trong hồ.
Nghe tin chính ta đã xúi giục mẫu thân hắn ra tay với Tạ Yên Chỉ, Chu Hạc lập tức tìm đến Mạnh phủ, làm loạn để đòi công bằng cho nàng.
Hắn xông vào địa bàn của ta mà lớn tiếng kêu gào.
Thật nực cười, đến mức ta không buồn nhìn thẳng.
Nói gì thì nói, dù sao hắn cũng là người từng đỗ Trạng Nguyên, thế mà chỉ cần gặp Tạ Yên Chỉ là chẳng khác gì bị trúng bùa mê thuốc lú.
Dĩ nhiên, ta không để yên.
12
Ngay tại chỗ, ta gọi bảy tám tên thị vệ đến đánh cho Chu Hạc một trận ra trò.
Hắn vừa chạy trốn vừa la hét, mắng ta là người lòng dạ độc ác, may mà không thành thân với loại nữ nhân như ta, nếu không nhà cửa chẳng yên ổn.
Ta liếc mắt một cái, thị vệ lập tức hiểu ý, đấm gãy hai chiếc xương sườn của hắn.
Nhìn dáng vẻ thê thảm, kêu rên không ngớt của hắn, ta mới hài lòng, cúi xuống nhẹ giọng nói bên tai: “Ngươi biết không, Chu Hạc?”
“Nếu nói đến tàn nhẫn, ta chẳng qua chỉ bằng một phần vạn của ngươi.”
Ta không bao giờ quên được kiếp trước, Chu Hạc đã hành hạ gia tộc ta thế nào.
Sau khi dẫn người đến tịch thu gia sản, hắn không chừa một ai trong Mạnh phủ.
Đại tẩu ta đang ở cữ thì bị một nhát đâm xuyên tim.
Ngay cả cháu trai còn chưa đầy tháng của ta cũng không được tha.
Mùi máu tanh từ Mạnh phủ bốc lên tận mây xanh, mùi xác thối vài ngày cũng không tan.
Về sau, khi người ngoài đến dọn dẹp, mặt đất hiện ra một mảng đỏ sẫm.
Có người tò mò, dùng xẻng đào thử, phát hiện đó là một lớp máu đông dày đặc.
Nghĩ đến đây, ta dùng chân đạp mạnh lên tay Chu Hạc, nghiền nát không chút lưu tình.
Chu Hạc đau đớn hít sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán.
Hắn trừng mắt nhìn ta, trong mắt đầy hận thù, tựa như dã thú trong rừng, chỉ chực lao lên cắn xé.
Nhưng ta chẳng bận tâm.
Từ khi sống lại, ta đã biết rằng giữa ta và Chu Hạc, chỉ có thể sống một người.
Hoặc hắn chết, hoặc ta vong.
13
Chu Hạc đến thì còn đứng thẳng, nhưng khi đi lại bị cuộn trong tấm chiếu, ném mạnh xuống trước cổng Chu phủ.