Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
A VÃN
Chương 4
Tiểu tư canh cổng lấy hết dũng khí tiến đến xem, kết quả sợ đến mức chạy té khói.
Chu phu nhân giận đến chết đi sống lại, xúi giục Chu thượng thư lên gặp hoàng thượng cáo trạng.
Phụ thân ta đã chuẩn bị sẵn lý do, nghiêm nghị phản bác:
“Chu Hạc lòng dạ bất chính, dám cố ý vô lễ với nhi nữ nhà ta, bị thị vệ tận tụy trách nhiệm ra tay trừng phạt.”
Toàn bộ bách tính trong thành đều thấy rõ, chính Chu Hạc giận dữ xông vào nhà ta.
Mạnh Vãn ta ở kinh thành vốn nổi danh dịu dàng, thiện lương, sao lại vô duyên vô cớ đánh hắn đến thê thảm như thế?
Chu thượng thư bị phụ thân ta chặn họng, không nói nên lời.
Thế lực của ông ta không lớn bằng phụ thân ta, còn người ủng hộ phụ thân ta thì vô số kể.
Hoàng thượng trọng dụng Mạnh gia, chỉ nhẹ nhàng trách phụ thân ta hai câu, rồi bỏ qua chuyện này.
Coi như kết thúc tại đây.
Nghe nói khi hạ triều, sắc mặt Chu thượng thư âm u, ánh mắt lạnh lùng như có sát ý.
Ông ta thừa hiểu rằng, lúc này Mạnh gia và Chu gia đã hoàn toàn đối mặt.
Chu Hạc chẳng biết gì về tranh đấu triều đình, suốt ngày đắm chìm trong vòng tay mềm mại.
Trong thời gian bị thương, để lấy lòng Chu phu nhân, Tạ Yên Chỉ không quản ngày đêm chăm sóc hắn, khiến hắn vô cùng cảm động.
Hai kẻ trẻ tuổi ngày ngày ở cạnh nhau, Chu Hạc lại đang độ máu nóng, khó tránh khỏi không kiềm chế được.
Tạ Yên Chỉ để được hắn sủng ái, không màng lời dặn ba tháng không được gần gũi, nửa đẩy nửa kéo mà thành sự.
Kết quả chưa được bao lâu, Tạ Yên Chỉ liền ra máu.
Chu Hạc hoảng hốt gọi đại phu, khiến Chu phủ nháo nhào gà bay chó chạy.
Nhưng đứa con đầu lòng của Chu gia vẫn không giữ được.
Cuối cùng, chỉ còn là một vũng máu trong tay Chu Hạc.
Chu phu nhân giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, còn Chu Hạc thì mặt mày tái mét như tro tàn.
Không ai để ý rằng, một nha hoàn đã lặng lẽ thu dọn cây hương trong góc phòng, lén lút mang đi.
14
Thời gian để Chu Hạc chìm trong đau thương không kéo dài được bao lâu.
Đến tiết Cốc Vũ, có tin báo rằng vùng núi phía Nam xuất hiện sơn tặc, gây không ít phiền toái cho bách tính xung quanh.
Triều đình tranh luận vài ngày, cuối cùng Chu thượng thư không kìm được mà mặt dày tiến cử con trai mình đi dẹp loạn.
Từ sau khi Chu Hạc bị hoàng thượng trách phạt, thêm cả phụ thân ta âm thầm chèn ép, hắn đã lâu không dám xuất hiện trước mặt hoàng thượng.
Hiện tại, hắn là niềm hy vọng duy nhất của Chu gia.
Vết thương của con trai vừa khỏi chưa bao lâu, Chu thượng thư đã vội vã đưa hắn ra trước mặt hoàng thượng để gây ấn tượng.
Nhưng điều kỳ lạ là, triều đình chẳng có ai tranh vị trí này với hắn.
Không có đối thủ cạnh tranh, vị trí ấy tự nhiên rơi vào tay Chu Hạc.
Chu thượng thư nhận thấy điều bất thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ lần này hệ trọng, dù Chu Hạc không nỡ xa Tạ Yên Chỉ, hắn cũng chỉ có thể một mình lên đường.
Ta đứng trên tường thành, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần.
Gió nhẹ thổi qua, làm lay động những sợi tóc mai, ta khẽ mỉm cười.
Chưa từng có sơn tặc nào cả.
Chỉ là ta nhờ người diễn một vở kịch, mục đích là dẫn dụ Chu Hạc rời đi.
Những người kể chuyện vẫn là các tiên sinh ngày trước, tài năng dựng chuyện của họ vẫn xuất sắc như cũ.
Dân chúng truyền tai nhau, đến kinh thành thì biến thành câu chuyện về bọn cướp hung ác gieo rắc nỗi kinh hoàng.
Đây là kế hoạch ta đã sắp đặt từ lâu.
Mục đích chỉ có một: khiến Chu Hạc đi mà không có ngày trở về.
Sau khi Chu Hạc rời đi, cuộc sống của ta yên bình hơn rất nhiều.
Ta trở lại với nhịp sống thường nhật, rủ vài người bạn khuê mật ra phố dạo chơi.
Khi xuống xe ngựa, ta vô tình bắt gặp Tạ Yên Chỉ đang xách một chiếc giỏ đi mua đồ ở góc phố, bên cạnh là một nha hoàn.
Nói là đi theo, nhưng thực chất nha hoàn đó như đang giám sát nàng, bước chân không rời nửa bước, cứ như sợ nàng sẽ bỏ trốn.
Tạ Yên Chỉ đi đứng rụt rè, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nha hoàn, sắc mặt khó chịu.
Nhìn thấy ta, Tạ Yên Chỉ sững sờ, trên mặt thoáng qua vẻ nhục nhã.
Mấy tháng không gặp, nàng tiều tụy hơn hẳn, đôi mày xệ xuống, trong mắt đầy tia máu.
Nghe nói dạo này nàng sống không tốt.
Sau lần sảy thai đó, Chu phu nhân càng nhìn nàng không vừa mắt.
Khi Chu Hạc còn ở nhà, hắn còn bảo vệ được nàng được đôi chút.
Nhưng hắn vừa rời đi, Chu phu nhân lập tức lộ rõ bộ mặt thật.
Tạ Yên Chỉ không thành thân với Chu Hạc, trong phủ địa vị không rõ ràng, danh không chính, ngôn không thuận.
Chu phu nhân liền coi nàng như một nha hoàn, bắt làm đủ loại công việc thấp hèn nhất.
Nàng bị sảy thai, sức khỏe tổn hại, lại không được điều dưỡng kịp thời, nhìn qua đã thấy suy nhược, nguyên khí hao mòn.
Nhưng tất cả đều do nàng tự chuốc lấy.
Kiếp trước, sau khi nàng và Chu Hạc ở bên nhau, nghe tin Mạnh gia ta bị tru diệt, nàng chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Chu Hạc cũng coi như đã làm một việc tốt. Những gia tộc chuông vàng khánh ngọc ấy chắc chắn đều vơ vét mồ hôi xương máu của dân chúng, chết cũng đáng.”
Phải, chết cũng đáng.
Ta vẫn nhớ rõ từng chữ một trong câu nói ấy.
Ta lạnh lùng quan sát Tạ Yên Chỉ, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Nếu nàng sớm biết rằng hôm nay mình sẽ rơi vào cảnh này, liệu có tự nghĩ rằng tất cả đều là nàng đáng phải chịu?
15
Vào đầu tháng Sáu, có thư từ phương Nam gửi về.
Trong lúc truy quét sơn tặc, Chu Hạc đã một mình thâm nhập vào sào huyệt.
Kết quả, không chỉ sơn tặc bặt vô âm tín mà chính Chu Hạc cũng biến mất không dấu vết.
Tin tức lan truyền, Chu phu nhân ngất xỉu ngay trước cửa nhà, còn Chu thượng thư trông già thêm mười tuổi chỉ trong chớp mắt.
Phần lớn người trong kinh thành đều vui vẻ xem kịch hay.
Chu phu nhân vốn quen thói xu nịnh kẻ trên, ức hiếp kẻ dưới, nhờ có con trai là Trạng Nguyên nên đã đắc tội không ít người trong kinh thành.
Giờ thì niềm hy vọng duy nhất của bà đã mất, bà chẳng còn cơ hội ngóc đầu lên nữa.
Đúng vào lúc này, gia nhân phát hiện Tạ Yên Chỉ đang ăn trộm vàng bạc trong phủ, định lợi dụng đêm tối bỏ trốn.
Nàng bị một tiểu tư đi tuần bắt được, liền bị lôi đến trước mặt Chu phu nhân.
Chu phu nhân đã hoàn toàn phát điên, ánh mắt nhìn Tạ Yên Chỉ tràn đầy oán độc như tẩm độc dược.
Tất cả đều do nữ nhân này mà ra, từ khi nàng vào nhà, Chu gia chưa một ngày yên ổn.
Giờ đây còn khiến con trai bà mất mạng.
Chu phu nhân điên cuồng gào thét, như thể chỉ muốn cắt nát Tạ Yên Chỉ.
Nhưng bà vốn là loại người như vậy, hễ có chuyện là đổ lỗi cho người khác, chẳng bao giờ chịu nhìn lại mình.
Nếu không phải bà nuông chiều Chu Hạc đến mức chẳng biết trước sau, làm sao hắn lại phạm nhiều sai lầm đến thế?
Ta còn nhớ rõ khi Chu Hạc muốn bỏ ta, bà đã nói gì.
“Ngươi vào Chu phủ tám năm, đến con gà mái cũng phải đẻ trứng, ngươi lại chẳng có tin tức gì.”
“Chu gia ta đời đời đơn truyền, không thể vì loại nữ nhân như ngươi mà tuyệt tự.”
Nhưng ta không mang thai, bởi dù đã cưới ta, Chu Hạc hiếm khi đặt chân vào phòng ta.
Chu phu nhân rõ ràng biết sự thật, nhưng vẫn lấy cớ này để sỉ nhục ta.
Khi ấy, ta không hiểu mình đã sai ở đâu, chỉ biết hết lòng hầu hạ bọn họ.
Bà vừa thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của ta, vừa coi ta không xứng làm con dâu của Chu gia.
Thật đúng là lòng tham không đáy!
Giờ đây nhìn thấy bọn họ đấu đá nhau, ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, mỗi ngày ăn thêm được hẳn một bát cơm.
Đến kỳ nghỉ, phụ thân đưa cả nhà lên núi lễ Phật.
Kiếp này nhờ ta chuẩn bị sẵn mọi thứ, gia đình ta đều bình an vô sự.
Đại ca và đại tẩu vẫn ân ái như xưa, hôn sự của nhị ca cũng đã được đề cập.
Gia đình ta sẽ không bao giờ lặp lại kết cục bi thảm như kiếp trước nữa.
Ăn xong bữa chay trong chùa, ta nói với mẫu thân muốn đi dạo quanh đó một chút.
Vừa mới rẽ qua góc chùa, ta đã bị ai đó bất ngờ bịt miệng, kéo đi.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình bị trói và vứt dưới đất.
Trước mặt là Chu Hạc, hắn nhìn ta với vẻ mặt khó đoán, ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Đã lâu không gặp, A Vãn.”
“Thật không ngờ lại có ngày được gặp lại ngươi.”
16
“A Vãn?”
Ta sững người.
Chu Hạc chưa từng gọi ta là “A Vãn”.
Cái tên này, chỉ có kiếp trước, sau khi thành thân, Chu Hạc mới gọi như vậy.
Lời vừa thốt ra, ta lập tức nhận ra: Chu Hạc cũng đã trùng sinh.
Chẳng trách người của ta không thể canh giữ hắn, để hắn trốn thoát.
Nếu là một Chu Hạc đã sống lại, thì không có gì lạ nữa.
Ta nghĩ rằng khi nhìn thấy ta, hắn sẽ giết ta, bởi mọi bất hạnh của hắn ở kiếp này đều do một tay ta tạo ra.
Nhưng không.