Bình Yên Sau Những Mùa Mưa

Chương 3



5

Sắc mặt Phó Thận lập tức thay đổi, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy dịu dàng thương xót.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi nghe tôi nói xong, anh ta đã không thể cười nổi nữa.

"Nếu không phải vì anh ấy đã chọn bỏ rơi tôi trong lúc nguy cấp để đi phẫu thuật cho nữ thần của mình thì tôi cũng sẽ không gặp được vị bác sĩ điều trị chính luôn kiên trì tận tụy, và bác sĩ Lý không ngại vất vả đến hỗ trợ.”

“Tôi cũng muốn cảm ơn nữ thần của chồng tôi – Bạch Lộ Lộ.”

“Nếu không có cô ấy thì tôi còn chẳng biết trong miệng chồng mình, thuyên tắc ối chỉ là một ca tiểu phẫu, không chết được."

Bạch Lộ Lộ đang đứng ngoài theo dõi mọi chuyện, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Lãnh đạo của Phó Thận lập tức cắt ngang buổi phỏng vấn.

Phó Thận bị cấp trên gọi đến mắng cho một trận té tát.

Anh ta giận dữ xông vào phòng bệnh của tôi, nhưng chỉ thấy chị Ngô đang dọn dẹp.

"Lâm Manh đâu rồi?"

Rõ ràng mới giây trước người còn ở đây, sao bây giờ lại biến mất.

Chị Ngô hậm hực đáp:

"Ba mẹ cô ấy đã sớm đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc hậu sản tư nhân, mới vừa đón cô ấy đi đấy."

"Lâm Manh đi một mình à? Cô ta đã làm Lộ Lộ khổ sở đến vậy, sao không đưa cả Lộ Lộ đi theo luôn?"

Anh ta gọi điện cho tôi mới phát hiện tất cả phương thức liên lạc đã bị chặn.

Không còn cách nào khác, anh ta đành gọi cho ba mẹ tôi.

Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, gần như không quan tâm gì đến tôi.

Lần duy nhất họ "quan tâm", có lẽ là khi tôi khổ sở theo đuổi Phó Thận.

Lúc đó, ba tôi là giáo sư của Phó Thận, thấy tôi theo đuổi quá vất vả nên đã tạo điều kiện cho tôi.

Nhưng ông ấy vẫn không tỏ ra thích tôi.

Phó Thận từng hỏi, và tôi đã nói thật:

"Ba em trọng nam khinh nữ.”

“Từ lúc em sinh ra, ông ấy đã không thích em rồi."

Phó Thận có vẻ trầm ngâm sau câu trả lời đó.

Sau khi chúng tôi kết hôn, ba tôi đối xử với Phó Thận rất tốt.

Ông hầu như dùng hết mọi mối quan hệ, tài nguyên để giúp anh ta thăng tiến.

Mỗi lần uống rượu vui vẻ, Phó Thận lại chế giễu tôi:

"Lâm Manh à, em thật là đáng thương, ba không thương mẹ không yêu.”

“Ba em đúng là trọng nam khinh nữ, thà thương tôi còn hơn thương em."

Thú thật, lúc đó tôi cũng từng tin như vậy, vì từ sau khi tôi kết hôn, ba tôi liên lạc với tôi nhiều hơn.

Trước mặt tôi, ông thường khen Phó Thận tài giỏi ra sao, chỉ cần anh ta cần giúp gì thì ông lập tức có mặt.

Điều đó khiến Phó Thận bắt đầu tự cho mình là con ruột của họ mà gọi điện thoại lên tiếng hệt như ra lệnh.

"Ba! Lâm Manh thật quá đáng!”

“Ba nghe hết mấy lời cô ấy nói trên livestream rồi chứ?”

“Mấy lời đó ảnh hưởng đến danh tiếng của con với bạn bè con rất nhiều."

"Con nghe nói ba mẹ đã đưa cô ấy đến trung tâm chăm sóc hậu sản tư nhân, bạn con cũng vừa mới sinh, ba giúp sắp xếp cho bạn con vào luôn đi, tiền thì để Lâm Manh trả."

Ba tôi đang ngồi ngay cạnh tôi, lúc đó ông đã biết toàn bộ quá trình tôi cấp cứu.

Sắc mặt ông trầm xuống, lông mày cau chặt.

"Phó Thận, cậu không thật sự nghĩ rằng cậu là con trai tôi đấy chứ?"

Câu mở đầu khiến Phó Thận sững sờ không hiểu.

Ba tôi bật cười khinh miệt:

"Dù tôi và mẹ của Manh Manh đã ly hôn, bao năm nay ai nấy đều bận rộn chẳng chăm sóc được cho con bé.”

“Nhưng không có nghĩa là một kẻ ngoài như cậu có thể thay thế vị trí của con gái tôi trong lòng tôi."

Tôi cầm chén canh uống một ngụm, mẹ liền đưa cho tôi một miếng tráng miệng.

"Vị dừa mà con thích nhất đó, là ba con dặn bếp làm riêng cho con."

Tôi vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Tôi nhìn thấy ba tôi đứng dậy, giận dữ nói vào điện thoại với Phó Thận:

"Tôi và mẹ của Manh Manh đối tốt với cậu là vì mong cậu đối xử tốt với con bé.”

“Không phải vì tôi thích con trai nên mới thiên vị cậu.”

“Dù cậu có là con trai thì đã sao?”

“Cậu đâu phải con tôi, tôi đâu có ngu!"

6

Ba tôi giận dữ cúp máy cái rụp.

"Lúc đầu không biết mắt mũi mù kiểu gì mà cứ nhất quyết bám lấy Phó Thận.”

“Giờ thì sáng mắt chưa!"

Mẹ tôi đập nhẹ ông một cái.

"Con bé đang khổ sở, ông còn châm dầu vào lửa làm gì.”

“May mà lần này cứu được, chứ có chuyện gì thật thì tôi bắt Phó Thận sống không yên!"

Hai người mỗi người nói một câu, còn tôi thì nhìn đứa bé trong tay, lòng chợt trầm xuống.

Đúng lúc đó, ba tôi quay sang nói với tôi:

"Chờ hết tháng ở cữ thì ly hôn đi. Loại đàn ông như thế không thể sống cùng được."

"Con ly hôn rồi."

Cả ba mẹ tôi đều đồng loạt sững sờ, nhìn tôi với vẻ không tin nổi.

Tháng trước tôi đã ly hôn.

Là Phó Thận ép tôi phải ly.

Lúc ấy, tôi đi khám thai một mình thì bắt gặp anh ta và Bạch Lộ Lộ.

Anh ta nâng niu bụng cô ta như báu vật, vừa giải thích kết quả siêu âm, vừa nói đó là một bé gái rất đáng yêu.

Còn tôi thì đang cầm tờ kết quả tranh luận với một chị chen hàng, suýt nữa bị đẩy ngã.

Phó Thận đi lướt qua tôi mà không hề ngoái đầu.

Nhưng Bạch Lộ Lộ thì nhìn thấy tôi.

Tối hôm đó, cô ta gửi tin nhắn cho tôi.

Là đoạn chat giữa cô ta và Phó Thận.

Thì ra từ sau buổi họp lớp, họ đã thường xuyên liên lạc.

Những đêm Phó Thận không về nhà vì trực, anh ta đều gọi video cho cô ta.

Trong những đoạn tin nhắn đó, tôi là miếng cao da chó dai dẳng, anh ta chẳng hề thích tôi, nhưng vì trách nhiệm nên mới ở bên tôi.

Anh ta còn nói đôi khi thật sự muốn ly hôn, chỉ là tôi cứ bám chặt, yêu đến mức không chịu buông.

【Cô ta không bằng em, chẳng mặt nào bằng cả. Đôi khi anh thật sự hối hận vì không chờ em lâu thêm chút nữa.】

 【Nếu anh ly hôn với cô ta, liệu chúng ta còn cơ hội không?】

 【Thật sao? Em thực sự thích anh?】

 【Yên tâm đi, dù đứa trẻ không phải con của anh, anh vẫn sẽ chăm sóc tốt. Lần nào em đi khám thai thì anh cũng sẽ đi cùng.】

Bạch Lộ Lộ nói cô ta không muốn phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, chỉ muốn cho con mình một người ba, dù là ba nuôi cũng được.

Cô ta còn khuyên tôi đừng quá ghen tuông, nếu không Phó Thận sẽ chịu áp lực tâm lý rất lớn.

Khi tôi đưa tin nhắn đó cho Phó Thận xem, anh ta lập tức nổi nóng.

"Nếu em không chịu được tình bạn giữa anh và Lộ Lộ, cũng không chấp nhận được đứa bé vô tội đó thì chúng ta ly hôn đi."

"Được!"

Tôi mang cái bụng bầu vượt mặt đi làm thủ tục ly hôn.

Lúc đầu nhân viên còn từ chối, nhưng thấy tôi kiên quyết quá nên cũng làm hồ sơ, chỉ dặn sau 1 tháng "thời gian cân nhắc" mới hoàn tất thủ tục.

Phó Thận nghe vậy thì nhìn tôi rồi nói:

"Tốt nhất là em đừng hối hận!"

Tôi thừa nhận, mỗi ngày sau khi nộp đơn tôi đều thấy hối hận.

Tôi sợ mình không thể nuôi nổi con một mình.

Sợ ba mẹ vì quý Phó Thận hơn mà không đứng về phía tôi.

Điều quan trọng nhất là, Phó Thận là người mà tôi đã theo đuổi bao năm mới có được, tôi vẫn còn không cam lòng.

Nhưng lần này, mọi sự không cam lòng đều tan thành mây khói.

Chỉ cần nhớ đến chuyện mình cùng đứa bé suýt chết trong tay Phó Thận, tôi thật sự không thể rung động được nữa.

"Còn 2 ngày nữa là hết thời gian cân nhắc, đến lúc đó con sẽ đi làm thủ tục hoàn tất."

Ba mẹ nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy xót xa.

Đến ngày hoàn tất ly hôn.

Bạn thanh mai trúc mã và mấy cô bạn thân của tôi mang cả đống pháo điện tử bay từ xa đến.

Trước cửa Cục Dân chính rợp đầy hoa tươi và pháo giấy, nhìn y như tôi đến đăng ký kết hôn vậy.

Phó Thận bế con của Bạch Lộ Lộ, tay trong tay cùng cô ta xuất hiện trước mặt tôi, trên mặt vẫn là vẻ tự mãn thắng lợi.

"Em đừng diễn nữa, tôi sẽ không quay lại với em đâu. Hôm nay tôi đưa Lộ Lộ đến là để đăng ký kết hôn."

"Tránh đường, chúng tôi đang gấp."

Cô bạn thân của tôi giơ loa hét vào trong Cục Dân chính:

"Mọi người tránh ra chút đi, tên đàn ông phản bội cùng tiểu tam cao quý của anh ta đang tới lãnh giấy đăng ký kìa, xui xẻo lắm!"

Bạn thanh mai còn treo cả băng rôn:

"Chúc mừng bạn thân tôi thoát khỏi lão đàn ông cũ kỹ, thành công độc thân trở lại!"

7

Năm đó sau khi tôi cưới Phó Thận, tôi rất muốn anh ta hòa nhập vào nhóm bạn của mình, còn cố tình đưa anh ta theo mỗi lần tụ họp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...