Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu
Chương 4
“Nghiệt súc!” Lời còn chưa dứt, một chén trà từ sau rèm châu bay ra, nện thẳng vào trán Cố Cảnh Dịch, máu lập tức túa ra.
Chưa từng có ai trong Tê Vũ cung thấy mẫu hậu giận đến mức này. Khi ta bước vào, liền trông thấy Cố Cảnh Dịch đang quỳ dưới điện, tay chân luống cuống.
Tạ Như Vân sợ đến mức như chim cút, không dám thở mạnh. Cố Cảnh Dịch có lẽ vẫn còn nghĩ rằng, là dưỡng tử của Hoàng hậu thì mẫu thân sẽ đứng về phía hắn chứ không phải ta.
“Mẫu hậu bớt giận.” Ta bước lên, cố ý che nửa bên mặt vừa bị Tạ Như Vân tát, giọng nói tràn đầy tủi thân và uất ức.
Người hiểu ta nhất đời này chính là mẫu thân, sao lại không nhận ra sự khác thường ở ta?
Người vội vã đứng dậy, vòng qua rèm châu bước đến, vạch tay ta ra, thấy rõ dấu tay đỏ tươi.
“Là ai đánh?” Giọng mẫu thân lạnh tới tận xương. Bảo vật bà nâng niu trong tay, vậy mà lại bị kẻ khác ức hiếp.
Tạ Như Vân lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Là… là Quận chúa Thanh Nhan mạo phạm Thái tử điện hạ trước, nên dân nữ mới—” Lời còn chưa dứt, mẫu thân đã vung tay tát thẳng vào mặt nàng ta, thanh âm vang dội hơn cả khi nãy.
Nhìn gương mặt tái mét vì sợ hãi mà không dám lên tiếng của Tạ Như Vân, ta ngỡ rằng mình đã hả giận.
Thế nhưng… khi bắt gặp ánh mắt xót xa của Cố Cảnh Dịch, trong lòng lại càng thêm đắng chát.
12
Ta viết hưu thư, cùng Cố Cảnh Dịch đoạn tuyệt từ đây. Sau đó, ta cũng đến phủ Ninh Viễn hầu một chuyến. Khi ấy, cả phủ đang rộn ràng chuẩn bị cho hôn sự của Cố Cảnh Dịch và Tạ Như Vân.
Đích tiểu thư của phủ sắp gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi, sao họ lại không vui mừng cho được. Đối với sự xuất hiện của ta, bọn họ lại mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng.
Trước kia, vì nhớ ơn cố Hầu gia đã nuôi dưỡng ta bao năm, ta vẫn còn chút niệm tình. Giờ xem ra… cũng chẳng cần nữa.
Từ nay, ta đoạn tuyệt mọi liên hệ với phủ Ninh Viễn hầu, chỉ chuyên tâm làm Quận chúa của ta, khắp kinh thành ai nấy đều rõ.
Dĩ nhiên, ta vẫn thong thả chọn lựa y phục và trang sức sẽ mặc trong ngày thành hôn của Thái tử và Thái tử phi.
Còn Cố Cảnh Dịch, dường như chẳng còn tâm trí để chuẩn bị cho hôn lễ của chính mình.
Những đại thần từng thề sống chết ủng hộ hắn, chỉ sau một đêm liền quay lưng bỏ đi. Trên triều, tấu chương buộc tội hắn chất cao như núi. Những chuyện xấu năm xưa từng làm cũng bị người ta moi ra từng chút một.
Ngôi vị Thái tử đã lung lay tận gốc.
Cố Cảnh Dịch ngày càng sa sút, tinh thần tiều tụy. Chiếu thư phế Thái tử, lại được truyền đến ngay ngày hắn thành hôn.
Cố Cảnh Dịch ngã quỵ ngay trong đại sảnh, trước khi hôn mê, ánh mắt cuối cùng hắn nhìn về phía ta.
Ta cong mắt mỉm cười, nụ cười trong trẻo ấy giống hệt khi xưa, lúc hắn ướt sũng chạy trong mưa đưa ta đóa ngọc lan.
13
Mất đi ngôi vị Thái tử, hắn lại trở về làm một hoàng tử chẳng ai đoái hoài. Lại thêm chuyện đắc tội với bao người trước kia, giờ thất thế, ai nấy đều muốn giẫm đạp lên hắn một phen.
Tạ Như Vân vốn ngỡ rằng sau khi gả cho Thái tử, nàng ta sẽ trở thành nhân vật được toàn kinh thành săn đón. Nào ngờ hôm nay đi đến đâu cũng bị người ta khinh thường.
Trong cung, ta cũng nghe không ít chuyện xấu về đôi phu thê này — ngày ngày cãi vã, chẳng chút hòa thuận.
Thậm chí, có người nói Tạ Như Vân căn bản chưa từng mang thai cốt nhục của Cố Cảnh Dịch, lúc đó chỉ mượn cớ giả mang thai để buộc hắn vứt bỏ ta.
Ban đầu, ta còn cảm thấy có chút chua xót, nhưng lâu dần cũng chỉ xem như chuyện cười.
Ngoài cung, lâu Minh Nguyệt vừa có khúc mới, tất nhiên ta phải đến nghe thử. Không ngờ lại trông thấy Tạ Như Vân ở nơi đó.
Nàng ta sớm không còn vẻ huy hoàng thuở trước, trên người chỉ có mỗi một món trang sức — chính là món ta từng dùng từ hơn mười năm trước.
Lúc ta bước vào, nàng ta đang bị một vị Huyện chúa nhỏ nhoi chèn ép, dáng vẻ vô cùng chật vật. Đám tiểu thư quý tộc thấy ta đến liền lập tức im lặng.
“Ta chỉ tới nghe khúc mới, các người cứ tiếp tục.” Ta phất tay, thong thả bước lên lầu hai.
Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng Tạ Như Vân bị ép phải lau giày cho đám người kia. Giữa lúc đang thưởng khúc, ngoài phố truyền đến tiếng ồn náo nhiệt khác thường.
Ta cũng tò mò nhìn ra.
Chỉ thấy một chiếc đỉnh đồng khổng lồ đang được vận chuyển từ hướng cửa thành vào, đội quân hộ tống nghiêm ngặt, có vẻ như đang tiến về hoàng cung.
Thời điểm này chưa phải lúc phiên bang triều cống, binh sĩ hộ tống kia cũng chẳng giống quân các châu quận. Trông càng giống quân sĩ trấn thủ biên ải.
Đang lúc còn nghi hoặc, bỗng phía sau có ai đó đẩy ta một cái. Thân thể mất thăng bằng, ta lao thẳng xuống dưới lầu.
Khi nhìn thấy đỉnh đồng ngay trước mắt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, đầu óc trống rỗng.
Bất chợt, một bóng người áo đen xẹt qua. Ta rơi vào một vòng tay vững chãi. Khi nhìn rõ mặt người ấy, ta ngẩn người một khắc, rồi mới phản ứng lại.
“Tứ hoàng tử điện hạ…”
Diện mạo hắn đã khác xưa rất nhiều. Bộ dáng yếu ớt thuở nào đã không còn, thay vào đó là khí chất anh tuấn như một thiếu niên tướng quân.
Cố Diêu Nguyên khẽ đỏ vành tai.
Ta vội ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai lâu Minh Nguyệt. Người vừa đẩy ta vẫn còn ở đó. Ta nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn rời đi — chính là Tạ Như Vân.
14
Tạ Như Vân mưu hại đương triều Quận chúa, lập tức bị tống vào đại lao, chờ xử tử. Cố Cảnh Dịch vội vã tiến cung trong đêm.
Lúc ta tỉnh dậy, cung nữ nói hắn đã chờ ngoài cung suốt một đêm. Ta ngáp dài một cái, lười nhác bảo họ dẫn hắn đến tiền điện.
Lần nữa gặp lại, hắn đã chẳng còn dáng vẻ hiên ngang thuở thiếu niên, thoáng chốc như già đi cả chục tuổi.
“Thanh Nhan…”
“Ngươi tới cầu xin cho Tạ Như Vân sao?” Ta thản nhiên hỏi, đối mặt với ánh mắt cầu khẩn của hắn.
“Không… không phải…” Cố Cảnh Dịch vội lắc đầu. “Thanh Nhan, ta đã nghĩ thông rồi. Ta không nên rời bỏ nàng. Người ta yêu vẫn là nàng, chỉ là nhất thời bị Tạ Như Vân làm mê muội. Nàng ta nói đã mang thai con ta, Thanh Nhan, ta cũng hết cách rồi…”
Ta bật cười lạnh, chậm rãi vạch trần bộ mặt giả dối ấy.
“Chỉ vì đứa bé thôi sao? Thế còn thân phận địa vị của phủ Ninh Viễn hầu, ngươi không động lòng chút nào sao?”
Phủ Ninh Viễn hầu đời đời thế tập, đến nay đã xuống dốc, nếu không nhờ mẫu thân nâng đỡ, e rằng sớm đã biến mất khỏi triều đình. Ta vẫn còn nhớ bộ dạng tham quyền háo sắc của Cố Cảnh Dịch khi còn làm Thái tử.
Chỉ là hắn… không có số.
Dường như bị ta nói trúng tim đen, hắn trở nên kích động.
“Là bọn họ lừa ta! Đều do bọn họ cả! Thanh Nhan, người trong lòng ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là nàng!”
“Cố Cảnh Dịch à, Cố Cảnh Dịch…Nếu ngươi nói hôm nay đến để cầu xin cho Tạ Như Vân, ta còn có thể xem trọng ngươi đôi chút. Nhưng nhìn ngươi bây giờ…”
Ta lộ vẻ ghét bỏ, xua tay sai cung nhân: “Tiễn khách.”
Ta từng vì lí do gì mà động lòng với hắn chứ? Cố Cảnh Dịch vẫn không chịu rời đi, ta liền bảo cung nhân đuổi thẳng ra ngoài. Ồn ào náo nhiệt, thật khiến người ta bực bội.
Đúng lúc ấy, Tứ hoàng tử vừa hồi kinh lại đến. Cố Diêu Nguyên mời ta đi xem đỉnh.
Ta chẳng biết có gì để xem, nhưng so với việc phải nhìn Cố Cảnh Dịch kia, thì theo Tứ hoàng tử quả là dễ chịu hơn nhiều.
15
Ta vẫn còn nhớ lời Cố Diêu Nguyên từng nói với ta, rằng sẽ vác đỉnh chạy một vòng quanh hoàng thành.
Nhưng chiếc đỉnh mà vị này mang về lần này, thực sự… quá lớn rồi.
“Hay là… thôi đi thì hơn.” Ta không nhịn được mà khuyên nhủ, dẫu sao trong ấn tượng của ta, Tứ hoàng tử vẫn là dáng vẻ yếu ớt bệnh tật.
Thế nhưng sắc mặt Cố Diêu Nguyên lại vô cùng nghiêm túc.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Ta còn định khuyên thêm vài câu. Trước kia bởi vì mẫu thân không ưa hắn, ta cũng chẳng có mấy hảo cảm.
Nhưng nếu không nhờ hắn ra tay cứu giúp ngày hôm qua, có lẽ ta đã sớm mất mạng dưới chiếc đỉnh đồng ấy. Lúc này quả thực có chút lo lắng cho hắn.
Cố Diêu Nguyên đã bước tới, hai tay nâng chiếc đỉnh đồng lên. Lần đầu tiên trong đời, ta sững sờ đến mất cả phong thái. Những năm ở biên ải, rốt cuộc hắn ăn linh đan gì mà luyện thành thể lực thế kia?
Bất chợt, ta trông thấy có hòn đá nằm giữa đường, vội vàng nhắc nhở: “Điện hạ, cẩn thận!”
Nhưng đã muộn. Cố Diêu Nguyên ngã nhào xuống đất, đỉnh đồng cũng bị văng ra một bên. Ta hốt hoảng chạy tới đỡ lấy hắn, chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc.