GẢ NHẦM

Chương 3



Ta cùng tẩu tử leo lên xe ngựa, trước khi lên tẩu ấy thoáng nhìn bóng lưng đại ca một cái.

Không rõ vì sao, ta thấy trong ánh nhìn đó cũng có những ngôi sao nho nhỏ, hệt như đêm thành thân đại ca nhìn tẩu ấy vậy.

7

Đợi đến khi về đến nhà đóng cổng lại, đại ca mới nói thật cho chúng ta biết, vị cữu cữu kia là đường cữu cữu, nhà ngoại ruột của tẩu tử đã sớm chẳng còn ai, bằng không tẩu ấy đâu đến nỗi bị ức hiếp như thế.

Ngày thành thân ấy, huynh ấy thấy Kiều phủ làm bộ làm tịch nên lo có chuyện như hôm nay, bèn nhờ huynh đệ trong quân doanh đi mời vị đường cữu cữu ấy tới.

Còn như hòm của hồi môn của cữu cữu, bên trong đều là đồ góp cho đủ số, nhưng tờ danh sách của hồi môn lại được cất cao giọng hát mà mang vào phủ ta, trên giấy ghi gì cũng thật sự nhập kho đủ cả.

Đó là do đại ca dùng sính lễ bù vào, huynh ấy trống giong cờ mở diễn một màn này để ngoài kia ai nấy đều biết, tẩu tử ta có nhà ngoại nâng đỡ, lại có của hồi môn mang theo, chẳng ai có thể giễu cợt tẩu ấy.

Còn một câu nữa, chờ tẩu tử về phòng rồi đại ca mới nói, rằng theo gia phong nhà họ Kiều, e sau này không tránh khỏi tai họa, nếu họ đối đãi với tẩu tử tử tế, chúng ta sẽ giúp một tay, còn nếu không, màn kịch hôm nay cũng xem như đã cắt đứt sạch quan hệ với Kiều gia.

Ta nhìn huynh ấy, có chút lạ lẫm mà hỏi: “Ca, huynh thật là đại ca của muội ư? Huynh trở nên thông minh quá, giống như ban nãy trước cổng Kiều phủ vậy, ngày xưa huynh chắc chắn không nói ra được mấy lời ấy.”

Huynh ấy xoa đầu ta: “Đồ ngốc, muội tưởng trong quân doanh chỉ cậy nắm đấm thôi ư? Ở đó còn nhiều lão hồ ly cầm bút, không lanh lợi một chút thì ta còn chẳng nuôi nổi binh sĩ của mình.”

Ta thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách, giờ huynh ấy cũng giống một tiểu hồ ly đen thui.

Nương nghe xong, có chút xót xa bèn lái sang chuyện khác, mắng Kiều lão đầu không ra gì, ngay cả nữ nhi ruột cũng hành hạ, bà ấy mắng hồi lâu lại ôm ta mà nói: “Cũng may kẻ chết sớm là phụ thân con, nam nhân chẳng tên nào có lương tâm, nếu ta ở trên trời thấy phụ thân con đối xử với con như thế, ắt sẽ giáng sét đánh chết hắn.”

Ta vội bịt miệng nương, phì phì phì mấy tiếng, phụ thân trên trời vẫn phù hộ cho ta cùng ca lớn lên tốt đẹp, đâu như lão súc sinh họ Kiều kia.

8

Sau ba ngày về lại nhà mẹ đẻ, tinh thần tẩu tử rõ ràng khác hẳn, tẩu ấy bắt đầu rảnh tay quản lý việc gia, lúc này ta với nương mới biết mấy ngày qua trong nhà bị lấy trộm không ít thứ.

Tẩu tử gọi tất cả gia nhân ra giữa sân, đặt sổ sách kiểm kê trước mặt Lý thẩm rồi nói: “Trước đây thẩm coi giữ kho, ta muốn hỏi thẩm, đôi vòng tay trong bộ trang sức đâu rồi?”

Lý thẩm là người theo chúng ta từ thôn lên, nương vô thức giải thích: “Bà ấy không biết chữ, con đưa bà xem cũng đâu hiểu.”

Tẩu tử mỉm cười với nương: “Không sao đâu, con đã vẽ hình, xem hình là hiểu ngay.”

Ta rướn cổ nhìn, thấy trên mỗi dòng chữ trong sổ có vẽ tranh minh họa bên cạnh, trông rất giống đồ vật trong kho mà ta từng thấy.

Lý thẩm cũng cười đáp: “Vợ của Đại Thụ, ta nào hiểu vòng tay gì đâu, có phải hai hôm nay con dọn kho làm rơi đâu đó chăng?”

Đào ma ma đứng sau lưng tẩu tử hừ một tiếng: “Lý thẩm, thiếu phu nhân nể mặt gọi bà là thẩm, chẳng phải để bà ra vẻ trưởng bối, trong phủ phải xưng hô lão phu nhân, tướng quân, tiểu thư và thiếu phu nhân.”

Nương há miệng định nói, ta kéo nhẹ bà ấy từ phía sau.

Lý thẩm thấy nương không lên tiếng, bà ta đành không tình nguyện mà đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, ta không biết vòng tay ấy đi đâu rồi.”

Tẩu tử ngước mắt nhìn bà ta, nhạt giọng: “Nếu thẩm không biết, vậy Đào ma ma, ngươi dẫn vài người qua phòng bà ấy tìm thử, có lẽ thẩm quên nên mang về đó.”

Nghe lời này, Lý thẩm liền nổi đoá, như ở thôn cũ, bà ta ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào: “Lý Quỳnh Hoa, ngày xưa là ngươi cầu ta đi cùng, nay con dâu ngươi có ý gì, coi ta là kẻ trộm ư, 

Tống gia các ngươi giàu sang rồi liền chà đạp hương thân thế này!”

Lý Quỳnh Hoa là tên nương ta, nhưng ngày lên kinh nương không hề cầu bà ta, là bà ta nghe đại ca làm quan, suốt ngày than thở, nương động lòng hỏi một câu có muốn đi không, bà ta lập tức theo chân.

Bà ta đi, vài người trong thôn gan lớn cũng theo, nương không nỡ thiên vị ai nên đều an bày họ làm việc trong phủ.

Nha hoàn Thuý Hoàn miệng mồm sắc sảo, nàng ấy bước lên nói: “Bà không cần giả bộ đáng thương, ta đi lục phòng bà, không tìm thấy đồ ta quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, nhưng nếu tìm thấy, bà theo ta tới gặp quan, bà dám không?”

Nghe thấy “gặp quan”, mặt Lý thẩm tái nhợt, ngồi bệt im re.

Nhưng Thuý Hoàn không tha, nói tiếp: “Bà chỉ cậy vòng tay kia ở thôn ít thấy, lão phu nhân không quen đeo nên bà to gan lấy trộm, lại ỷ lão phu nhân tin tưởng, nhét bừa ở phòng mình, giờ sợ ta tìm ra chứ gì.

Chẳng riêng thế, tiền mua rau, vải may áo, bà ăn chặn đủ no rồi phải không?”

Lý thẩm vốn không phải kẻ chịu được uy hiếp, sắc mặt bà ta đã nói rõ mọi chuyện, nhưng dù sao cũng là đồng hương, nương khẩn cầu nhìn tẩu tử, mong tẩu ấy nương tay.

Nương từng hứa với đại ca rằng lúc tẩu tử quản việc nhà, chúng ta sẽ không xen vào.

Đại ca bảo, quản lý nhà cửa cũng là một môn học, đám hạ nhân cũng có mưu mô, nếu nương mở miệng, tẩu tử khó xử, sau này còn chuyện gì thì bọn họ sẽ lại lấy nương ra ép tẩu tử, thế thì quyền quản việc nhà của tẩu tử sẽ thành hữu danh vô thực.

9

Vì vậy nương không mở miệng nói gì, nhưng tẩu tử đã hiểu ánh mắt của nương, tẩu ấy liền chốt lại: “Thẩm tử là người cùng quê với phu quân, ta tin thẩm chỉ là nhất thời hồ đồ, Tống phủ chúng ta sẽ cho thẩm, cho tất cả mọi người một cơ hội, trước khi mặt trời lặn ngày mai, chỉ cần đem đồ trả về lại khố phòng, ta sẽ không truy cứu thêm, nếu vẫn không biết hối cải, vậy chỉ đành đi gặp quan.”

Ta để ý thấy, vừa nghe lời tẩu tử, không ít người thở phào nhẹ nhõm, đủ biết nhà ta đã bị lấy trộm bao nhiêu thứ.

Đợi mọi người đi hết, nương mới ủ rũ ngồi xuống, nói: “Ngày xưa nghĩ bà ấy cùng ta giao hảo mấy chục năm, tin tưởng mới cho bà ấy quản lý, cớ sao lại thành ra như thế này?”

Nghe thế, tẩu tử liền quỳ xuống: “Là con khiến nương thương tâm, đáng lẽ con nên chậm rãi, nhưng hiện nay tình thế đặc biệt, nếu nội trạch không sớm thanh lý sạch sẽ, e rằng sẽ sinh đại họa.”

 

Tình thế đặc biệt mà tẩu tử nói, chính là việc phụ thân tẩu ấy dâng sớ hạch tội đại ca ta là cuồng ngạo, bất kính trưởng bối, đức hạnh không xứng làm quan, vì chuyện này văn quan và võ quan đang cãi vã kịch liệt.

 

Nương biết nhưng chỉ là bà ấy nhất thời khó xoay chuyển ý nghĩ, ta lén nói với tẩu tử, bảo tẩu ấy đừng lo, ta có cách trị khỏi nút thắt trong lòng nương.

Hôm sau, ta dẫn nương ngồi rình quanh khố phòng, thấy từng vị thúc bá thẩm tử, nha hoàn tiểu tư không ngừng đem đồ trả lại, đủ loại trâm vàng, nhẫn, khuyên tai, món nào cũng có giá trị, kẻ gan lớn nhất khi xưa còn ôm trộm một chiếc vòng tay vàng to cỡ ngón tay.

 

Khiến nương ta đau lòng vô cùng, tự mình gõ cửa phòng tẩu tử: “Con à, quản, con mau quản chặt đám người đó lại cho ta.”

10

Quá trình tẩu tử quản lý, tẩu ấy đều dẫn ta theo.

Tẩu ấy nói những điều này nữ nhi gia nhất định phải học, tẩu ấy từng chịu thiệt vì không ai dạy, tất cả đều len lén mà học, hôm đối chất với Lý thẩm là lần đầu tiên tẩy ấy thực sự ra tay, ở nơi không ai thấy, tay tẩu ấy còn run bần bật.

Tuổi mười tám của tẩu tử thật chẳng dễ dàng gì.

Nhưng tẩu ấy thực sự làm rất tốt.

Trong nhà có hai loại hạ nhân, một loại là đại ca mua từ trước khi chúng ta tới, một loại là họ hàng cùng thôn đi theo chúng ta lên kinh, nương nói họ không phải hạ nhân, chỉ như người đến giúp việc.

Tẩu tử cho tất cả hương thân xuất phủ, kẻ từng trộm cắp thì tẩu ấy ho chút bạc rồi đuổi về quê, còn nhiều người sạch sẽ tay chân, tẩu tử liền mở một cửa tiệm bên ngoài, sắp xếp họ vào đó.

Tẩu tử nói với nương rằng ở lâu trong nội trạch, dù không phải nô bộc rồi cũng thành nô bộc, nhưng ra ngoài làm ăn buôn bán, đó là dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, sau này trở lại phủ, vẫn có thể dựa trên tình xưa mà đối đãi.

Còn những kẻ thân phận nô lệ trong phủ, tẩu tử chọn một kẻ không chịu nhận tội trộm cắp, đánh công khai một trận, bảo nếu còn tái phạm sẽ đem bán, dù sao phủ sắp mua thêm người mới, thế là cả đám trở nên an phận.

Nương không xem cảnh đánh người, bà ấy chịu không nổi, liền hỏi tẩu tử: “Cẩm Nương à, thật sự phải mua người làm nô bộc sao? Dù gì cũng cùng là con người, biến họ thành nô tịch, trong lòng nương không đành.”

Trong sân viện của nương trước kia toàn là hương thân giúp đỡ, đôi khi nương cũng cùng làm việc, bà ấy không muốn người khác xưng nô tỳ trước mặt mình.

Vì thế tẩu tử dẫn chúng ta đến nha hành - nơi mua bán nô bộc, một sân nhỏ chật chội, đứng đầy già trẻ lớn bé, có đứa nhỏ chừng năm sáu tuổi.

Một cô bé chạc tuổi ta còn lanh lợi, níu vạt áo nương quỳ xuống van: “Lão phu nhân, người nhân từ, xin người mua con và muội muội, việc gì con cũng làm được, chúng con không muốn tới chỗ dơ bẩn đâu.”

Nương vén ống tay áo cô bé lên, đầy dấu roi đánh từ chủ cũ, sau lưng cô bé còn giấu một bé gái chỉ cao đến thắt lưng.

Tẩu tử tiến lên nói: “Con biết nương nhân hậu, không nỡ biến người ta thành nô lệ, nhưng nương không biết trong đại trạch viện dơ bẩn thế nào, rất nhiều nô bộc bị chà đạp rồi bán ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...