Nhất Thế Hoàng Phi

Chương 9



27

 

Hồi phủ họ Giang vài ngày, ta bất ngờ nhận được khẩu dụ của Từ phi triệu kiến.

Vào cung, ta được một cung nữ câm khoảng hai mươi tuổi dẫn đường, đi sâu vào hậu cung.

Càng đi, con đường càng trở nên hẻo lánh, hoàn toàn khác với lối đi lần trước đến Vị Ương Cung.

Ta không hỏi nhiều, chỉ ngầm ghi nhớ đường đi.

Sau nửa canh giờ quanh co, chúng ta dừng lại trước một cung điện.

Cánh cửa lớn không treo biển hiệu, mọi vật dụng đều cũ kỹ, xuống cấp, không có người hầu hạ, trông chẳng khác nào lãnh cung.

Vừa ngồi xuống, một phụ nhân trung niên y phục giản dị bước vào.

Bà ta cất bước mạnh mẽ, tay áo khẽ bay, không hề giống nữ nhân bình thường yếu mềm mà như người luyện võ đã lâu năm.

Bà ta ngồi lên chiếc ghế gỗ ở vị trí cao nhất, sai cung nữ câm rót trà cho ta.

Nói là trà, nhưng trong chén chẳng có lá trà, chỉ là một ly nước trắng nguội lạnh.

Ta nhận chén trà từ tay cung nữ câm, đặt lên bàn bên cạnh.

Thấy ta không uống, bà ta khẽ cười, giọng đầy ẩn ý: 

"Sao? Ngươi sợ ta hạ độc hại ngươi?"

Nói rồi, bà ta nâng chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm, ý bảo trong đó không có độc.

Ta vẫn không động đậy, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: 

"Nếu là Thục phi nương nương muốn gặp ta, vậy vì sao cung nhân truyền lời lại nói là Từ nương nương?"

Trước khi vào cung, mẫu thân đã dặn dò ta hết lần này đến lần khác rằng, những kẻ có thể sống sót trong hậu cung, không ai là người đơn giản, bao gồm cả Thục phi nơi lãnh cung.

Lòng người khó đoán, ta vẫn hiểu rõ đạo lý ấy.

Bên ngoài lãnh cung canh phòng nghiêm ngặt, nhưng khi ta vào đây, bọn thị vệ lại không hề ngăn cản. Chỉ riêng điểm này cũng đủ thấy Thục phi không phải người tầm thường.

Bà ta khẽ dừng một lát, rồi thản nhiên nói: 

"Ngươi đã đoán được thân phận của ta, ắt cũng biết, với danh phận phế phi của ta, vốn dĩ không thể tùy tiện gặp người ngoài."

Sau đó, bà ta tiếp tục: 

"Ngươi không cần căng thẳng, ta gọi ngươi đến đây, chỉ là muốn nói về chuyện của Tố nhi."

Ta vốn cho rằng bà ta muốn khuyên giải, mong ta cùng Tiêu Tố hòa hảo.

Nhưng từ đầu đến cuối, bà ta chỉ kể một câu chuyện.

Từ miệng bà ta, ta mới biết về quãng thời gian ấu thơ của Tiêu Tố, những chuyện mà nguyên tác chưa từng nhắc đến kỹ càng.

Năm Tiêu Tố ra đời, Từ phi đang được sủng ái.

Có kẻ mua chuộc Khâm Thiên Giám, nói rằng Tiêu Tố là điềm hung, là tai họa của quốc gia, e rằng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh thiên triều.

Thánh thượng nghe lời gièm pha, dần sinh lòng bất mãn với Tiêu Tố, cũng vì thế mà lạnh nhạt với Từ phi, người từng được sủng ái nhất hậu cung.

Để lấy lại thánh tâm, Từ phi không tiếc ra tay hạ độc chính đứa con còn trong tã lót của mình, rồi bên ngoài vu cáo có kẻ muốn hại hoàng tự.

Hoàng đế chỉ sai cung nhân truyền lời, rằng một nghiệt chủng, c.h.ế.c thì c.h.ế.c, còn hạ lệnh cho toàn bộ ngự y trong cung không được phép chữa trị cho Tiêu Tố.

Từ phi tâm c.h.ế.c lặng, muốn treo cổ tự vẫn, may nhờ Thục phi kịp thời đến cứu, mới giữ lại được tính mạng của nàng ta cùng Tiêu Tố.

Chưa đầy một tháng sau, biên cương đại bại, dường như càng chứng thực lời Khâm Thiên Giám đã nói.

Định Quốc tướng quân bị tống vào ngục, còn Thục phi thì bị biếm vào lãnh cung.

Từ phi lại đem chuyện mình thất sủng đổ hết lên đầu Thục phi, cho rằng nếu không phải vì phụ thân của Thục phi bại trận, nàng ta cũng sẽ không bị liên lụy.

Chỉ cần có điều gì không vừa ý, nàng ta liền trút giận lên Tiêu Tố, đánh mắng trách phạt, thậm chí còn ép hắn đoạn tuyệt quan hệ với Thục phi.

Nhưng chính những hành động của Từ phi lại càng đẩy Tiêu Tố đến gần Thục phi hơn.

Từng là tri kỷ thuở thiếu thời, nay Từ phi và Thục phi lại trở thành kẻ thù, thề không qua lại đến cuối đời.

Nói đến đây, Thục phi khẽ thở dài: 

"Ta chưa bao giờ xem nàng ấy là kẻ địch. Chỉ là nàng ấy tự giăng lưới nhốt chính mình trong quá khứ mà thôi."

Sau này, khi Tiêu Tố dần lớn, hắn phải vất vả lắm mới cầu được thánh thượng khai ân, cho phép vào Thái Học Viện học chữ.

Từ đó, tính tình hắn càng thêm u ám.

Bởi lẽ hắn thường xuyên bị Thái tử và Tứ hoàng tử ức hiếp, ngay cả cung nhân trong cung cũng dám vô lễ với hắn.

Dù sao hắn cũng là hoàng tử, nếu không có thánh thượng ngầm đồng ý, sao đám cung nhân lại dám trèo lên đầu chủ tử?

Tiêu Tố nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng, mới có thể sống sót đến khi trưởng thành.

Cho đến năm ngoái, hắn tìm được chứng cứ cho thấy khi xưa Khâm Thiên Giám chính là bị Hoàng Quý phi mua chuộc, cuối cùng cũng rửa sạch được nỗi oan khuất của mình.

Nhưng hoàng đế vốn sủng ái Hoàng Quý phi, lại đặt kỳ vọng rất lớn vào Tứ hoàng tử do nàng ta sinh ra, nên bí mật giấu nhẹm chuyện này, ra lệnh cho tất cả những người biết chuyện đều phải im lặng.

Có lẽ vì lòng áy náy, thánh thượng ban cho Tiêu Tố một cơ hội được đưa ra yêu cầu.

Ta mơ hồ đoán được, Tiêu Tố đã dùng cơ hội này để đổi lấy thánh chỉ tứ hôn.

Phụ thân ta là Thừa tướng, dù là thanh lưu, không tham gia đấu đá phe phái, nhưng quyền thế và danh vọng đều không thể xem thường.

Thánh thượng vốn không coi trọng Tiêu Tố, vậy sao lại chấp thuận hôn sự này?

Tiêu Tố đã quỳ suốt một đêm trong Ngự Thư Phòng, cuối cùng mới đổi lấy một câu đáp ứng của hoàng đế.

Câu chuyện kết thúc, Thục phi ung dung nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

"Vậy nên, Tố nhi nhất định phải trở thành người trên vạn người. Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại chỉ nghĩ đến ngươi."

Ta hiểu rồi.

Nàng ta hoàn toàn không phải đến để làm thuyết khách, mà là muốn cảnh cáo ta.

Không hổ danh là hậu duệ tướng môn, chiêu "tiên lễ hậu binh" này quả thực cao minh.

Ta cười nhạt: 

"Ý của nương nương là, nếu có một ngày ta trở thành chướng ngại của hắn, người sẽ không chút do dự mà trừ khử ta?"

Bà ta dịu dàng đáp: 

"Người sống, sớm muộn cũng sẽ trở thành gánh nặng. Chẳng thà c.h.ế.c đi cho sạch sẽ. Ngươi nói có phải không?"

"Giả như hôm nay ta c.h.ế.c ở đây, chẳng phải có thể thuận lợi đổ tội cho Từ phi sao? Khi đó, mâu thuẫn giữa Tiêu Tố và Từ phi sẽ càng sâu sắc, Giang gia ta cũng sẽ trở thành kẻ địch của hắn.

Còn nương nương, người sẽ là người duy nhất hắn có thể tin tưởng và dựa vào."

Ta cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ đều lạnh lùng sắc bén.

"C.h.ặ.t gãy đôi chân của hắn, bẻ gãy đôi cánh của hắn, rồi dịu dàng nói với hắn rằng—ngươi vẫn còn ta.

Nương nương quả thực có lòng dạ thâm sâu.

Nếu ở trên chiến trường, người nhất định có thể khiến quân địch nghe danh đã khiếp sợ."

Phạm thị nhất tộc bị hoàng đế tru di.ệ.t gần như sạch sẽ, sao Thục phi có thể cam tâm chịu cảnh bị giam cầm trong lãnh cung?

Nếu nói nàng ta không muốn báo thù, ta tuyệt đối không tin.

Ta bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Từ phi, nàng ta đã nhắc nhở Tiêu Tố—Thục phi chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi.

Ngón tay Thục phi siết chặt lấy chén trà, ánh mắt lạnh lẽo.

"Ta tàn nhẫn sao? Nếu ngươi ở vị trí của ta, ta không tin ngươi có thể thản nhiên chấp nhận tất cả."

Ta nhún vai, giọng vẫn điềm nhiên như cũ:

"Ta thực sự không thể đồng cảm với người. Nhưng mạng ta cũng chỉ có một lần, nương nương không nên vì báo thù mà liên lụy đến kẻ vô tội."

Ta dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Hơn nữa, hôm nay người không thể g.i.ế.t ta.

Chẳng lẽ nương nương không ngửi thấy trên người mình có mùi hương khác lạ sao?"

Hương liệu này là do chính mẫu thân ta điều chế, trên đời không có thứ hai.

Một khi ai đã nhiễm phải hương này, mùi hương sẽ lưu lại suốt ba tháng, hơn nữa, con đường họ đi qua cũng sẽ vương lại dấu vết.

Vừa rồi khi nhận chén trà, ta đã nhân lúc đó bôi hương cao lên tay cung nữ kia.

Mà nàng ta lại luôn đứng sát bên Thục phi, thế nên trên người Thục phi tất nhiên cũng bị nhiễm mùi hương ấy.

Như vậy, nếu có điều tra, ắt sẽ lần ra Thục phi.

Ta khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không che giấu ý cảnh cáo:

"Nương nương đã ẩn nhẫn bao năm, chắc hẳn cũng không muốn trở mặt với Tiêu Tố chứ?"

Trước khi rời đi, ta dừng bước, nhìn về phía bà ta, chậm rãi nói:

"Phạm thị nhất tộc, chịu oan mà ch.ế.c, ta cũng tiếc thương không thôi.

Nay toàn bộ Phạm gia chỉ còn lại một mình nương nương, mong rằng người đừng vì hận thù mà phạm sai lầm lớn, khiến vong linh trung liệt của Phạm gia không thể an nghỉ, bản thân lại bị mang tiếng bất trung, bất nghĩa."

Ta hơi nghiêng đầu, khẽ thở dài:

"Nương nương, người còn nhớ gia huấn của Phạm gia chứ?

Là ‘Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Ôn, Lương, Cung, Kiệm. Trung, Hiếu, Đễ, Liêm.’"

Gia huấn là thứ người ngoài khó có thể biết, nhưng may mắn thay, mẫu thân ta lại nắm trong tay "kịch bản".

Ta không rõ chỉ mười hai chữ này liệu có thể khiến Thục phi hoàn toàn buông bỏ sát tâm với ta hay không.

Nhưng dù sao, cũng đáng để thử một lần.

 

28

 

Rời khỏi hoàng cung, trời đã về chiều.

Bên cạnh xe ngựa của Giang phủ có một người đang đứng, chính là Tân Phụ Cương.

Hắn vội vã chạy lên vài bước, lo lắng hỏi: 

“Yểu Yểu, muội không sao chứ?”

Ta lắc đầu: 

“Không sao cả.”

“Hết hồn… Nghe bá mẫu nói muội bị Từ phi triệu vào cung, ta… chúng ta đều rất lo lắng cho muội.”

Xem ra là mẫu thân đã báo tin cho hắn.

Ta nhìn hắn, nhíu mày: 

“Vết thương của huynh là sao đây?”

Trên mặt hắn còn vết bầm chưa tan, tay trái thì gần như bị băng bó kín mít, đầu mối vải còn được buộc thành một chiếc nơ bướm nhỏ.

Chỉ một đêm không gặp, hắn đã tiều tụy đi nhiều.

Hắn cười gượng gạo: 

“Ta ngã ngựa, không có gì nghiêm trọng.”

Một vị tướng quân từng chinh chiến sa trường lại có thể ngã ngựa?

Ta biết hắn đang nói dối, nhưng cũng không tiện hỏi thêm.

Lỡ như… thật sự là do ta từ chối tình cảm của hắn, khiến hắn đau lòng, rồi uống rượu say mà cưỡi ngựa ngã bị thương thì sao?

Thật đúng là tội lỗi mà!

Ta trêu ghẹo: 

“Sau này cẩn thận một chút, huynh là chiến thần đấy. Nếu để thuộc hạ biết huynh ngã ngựa mà bị thương, chắc chắn sẽ bị cười nhạo, sau này còn lấy gì để lập uy quân đội đây?”

Hắn bật cười, gật đầu: 

“Ừ, sau này sẽ không vậy nữa.”

“Cữu vương không đi cùng huynh sao?”

Ta hỏi.

Hắn đáp: 

“Ta là ngoại thần, không thể tùy tiện ra vào hậu cung, nên chỉ truyền tin cho hắn.”

Tiêu Tố hẳn là đang ở chỗ Từ phi, đương nhiên sẽ không gặp được ta.

Ta giản lược đáp: 

“Không gặp.”

Thấy hắn chỉ còn một tay lành lặn, không tiện cưỡi ngựa, ta chủ động mời hắn cùng ngồi xe ngựa.

Nhưng hắn lập tức từ chối, nói rằng như vậy không hợp lễ nghi.

Ta cũng không ép.

Trên đường hồi phủ, Tiểu Đào không ngừng líu ríu:

“Ban đầu còn tưởng Từ phi là nhân vật lợi hại, không ngờ Thục phi còn nhẫn tâm hơn!”

"Bề ngoài dịu dàng, nhưng giấu dao trong nụ cười, bất ngờ đâm lén từ sau lưng, dùng giọng điệu mềm mỏng nhất để thốt ra những lời cay nghiệt nhất. Thật sự quá đáng sợ."

Ta bình thản đáp: 

"Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."

Tiểu Đào bĩu môi, bất mãn: 

"Tiểu thư, người đừng có tâm mềm mà đi đồng cảm với bà ta. Bà ta vừa mới muốn g.i.ế.t người đấy!"

Ta cười khẽ: 

"Không phải là đồng cảm. Ta chỉ đứng trên lập trường một nữ nhân mà nhìn thấy sự bất lực của bà ấy."

Nghe nói trước khi vào cung, kiếm pháp của bà ta vô cùng xuất sắc, từng nuôi chí trở thành nữ tướng quân.

Nhưng Phạm gia thế lớn, công cao chấn chủ, rốt cuộc vẫn bị hoàng đế kiêng kỵ. Ngài lấy lý do sắc phong, cưỡng ép đưa Thục phi vào cung.

Mẫu thân từng nói, điều trói buộc nữ nhân nhất từ xưa đến nay, chính là hôn nhân.

Mà Thục phi, sau khi nhập cung, bị hôn nhân giam cầm, đến khi gia tộc gặp họa, lại bị thù hận trói buộc cả đời.

Ta không thể nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái, kiếm pháp phi phàm của bà ta khi còn ở ngoài cung. Chỉ thấy một người đàn bà bị vứt bỏ trong lãnh cung, cả người đầy hận ý, không còn bóng dáng của quá khứ.

Trong nguyên tác, kết cục của Thục phi là gì, ngay cả mẫu thân ta cũng không nhớ rõ.

Chỉ biết rằng, sau một lần bại trận, hoàng đế nghe lời gièm pha, liền tru diệt cả tộc Phạm thị, vừa mất đi một danh tướng, vừa chôn vùi cả một cuộc đời lẽ ra có thể huy hoàng của một nữ nhân.

Tiểu Đào chậc lưỡi, lắc đầu cảm thán: 

"Cũng khó trách hoàng thượng bị đau đầu triền miên. Ở tiền triều đã bận rộn xử lý chính sự, về hậu cung lại chẳng có ai bình thường. Nếu là ta, chắc ta cũng không chịu nổi."

Một câu vô tâm của Tiểu Đào lại khiến ta chợt bừng tỉnh.

Hoàng đế mắc bệnh đầu, rồi sau đó băng hà—chuyện này có liên quan đến Thục phi không?

Mọi người đều biết lãnh cung canh phòng nghiêm ngặt, Thục phi căn bản không có khả năng mưu hại thánh thượng.

Nhưng nếu thị vệ trong lãnh cung từ lâu đã bị bà ta mua chuộc thì sao?

Nếu không phải bà ta quá vội vàng muốn di.ệ.t trừ ta, e rằng chẳng ai nghi ngờ bà ta cả.

Tiêu Tố có biết chuyện này không? Ta có nên nhắc nhở hắn không?

Thục phi đối với hắn vừa có ơn cứu mạng, lại có ơn dưỡng dục.

Hắn sẽ tin ta sao? Hay chỉ nghĩ rằng ta đang chia rẽ bọn họ?

Cùng đêm đó, trong cung truyền ra tin tức thánh thượng đã tỉnh lại.

Sáng hôm sau, triều đình xôn xao.

Hoàng đế vừa nghe nói thái tử đích thân lặn lội khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm được thần y, lập tức tán dương hắn ngay tại triều.

Nhưng theo lời của Tân Phụ Cương, người tiến cử Giang Dao Nguyệt vào cung là Tiêu Tố.

Vậy mà Tiêu Tố lại chủ động nhường công lao cho thái tử.

"Thương hại kẻ xuất đầu lộ diện" rõ ràng là hắn cố tình làm vậy để lấy lòng thái tử.

Mà thế cục hiện giờ, điều này đồng nghĩa với việc Tứ hoàng tử trở thành kẻ thù chung của bọn họ.

Xem ra, Tứ hoàng tử sắp gặp tai họa rồi.

Ta đã sớm biết, Tiêu Tố sẽ không làm chuyện vô ích.

Mỗi một nước cờ hắn đi, đều có mục đích của nó.

Lại nghe nói, thánh thượng ban thưởng vô số châu báu cho Giang Dao Nguyệt.

Nhưng nàng ta từ chối tất cả, chỉ đưa ra một điều kiện—nàng muốn vào Thái Y Viện.

Hoàng đế hào sảng vung tay, lập tức phá lệ, phong nàng làm chánh ngũ phẩm ngự y.

Trước nàng, tất cả ngự y trong cung đều là nam tử, chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm ngự y.

 

29

 

Suy đi nghĩ lại, ta vẫn quyết định viết một phong thư nặc danh để nhắc nhở Tiêu Tố, chỉ vỏn vẹn bốn chữ—"Cẩn thận Thục phi."

Còn về chuyện Thục phi có thể ám hại hoàng đế, ta không hề nhắc đến.

Không đầy một ngày, Tuấn Phong đã đến Giang phủ, mang theo tờ giấy ấy trả lại.

“Hầu gia nói‘Nếu đã lo cho ta, vì sao không tự mình nói thẳng?’”

Ta hơi kinh ngạc: 

“Hắn làm sao biết được ta viết?”

Tuấn Phong cười nhẹ: 

"Thuộc hạ cũng đã hỏi y hệt như vậy."

Nói rồi, hắn học theo giọng điệu của Tiêu Tố, chậm rãi nhả từng chữ:

“Nhìn một cái, liền biết là chữ của Yểu Yểu.”

Ta khẽ cau mày.

Hắn dường như chưa từng thấy ta viết chữ, vậy sao lại nhận ra?

Tuấn Phong vẫn tiếp tục nói:

“Hôm đó, khi vương gia chạy tới lãnh cung, Thục phi nương nương quả thực đã có ý định g.i.ế.t người.

Nhưng vương gia không dám trực diện gặp người.

Hắn thấy người có vẻ tự tin, ung dung đối phó, nên không ra mặt, chỉ âm thầm bảo vệ từ xa.

Nhìn thấy người có thể một mình chống đỡ, không cần dựa vào ai, hắn vừa mừng, lại vừa đau lòng."

Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

"Đợi người rời đi, vương gia liền để lại một câu trước mặt Thục phi—kẻ đối địch với người, chính là đối địch với ta.”

Tuấn Phong thoáng dừng lại, rồi như nhớ đến gì đó, bèn cười nói:

“Vương gia còn bảo, mấy ngày trước Tân tiểu tướng quân được giữ lại Giang phủ dùng bữa, hắn cũng muốn đến, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.”

Ta chợt nhớ lại hôm vào cung gặp Thục phi, mẫu thân đã giữ Tân Phụ Cương ở lại dùng cơm.

Ta bật cười: 

“Lời này là ngươi thêm vào đúng không?”

Tuấn Phong cười khổ, gật đầu:

"Đúng vậy. Vương gia tuy không nói, nhưng thuộc hạ đều hiểu.

Đêm đó, hắn cứ đứng ngoài phủ, lặng lẽ nhìn vào trong, mãi cho đến khi…”

Hắn nói đến đây thì dừng lại, không tiếp tục nữa, chỉ nhẹ giọng thở dài:

“Vương phi, chuyện giữa người và vương gia, chúng ta là kẻ ngoài cuộc, không dám bàn luận.

Nhưng thuộc hạ có thể nhìn ra—vương gia thực lòng thích người.

Những ngày người không ở đây, hắn ăn không ngon, ngủ không yên.

Giờ phút này, vương gia đang ở ngay ngoài phủ, người có thể ra khuyên hắn một chút không?

Coi như thuộc hạ cầu xin người vậy.”

Ta nói: 

"Ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi trước không?"

Tuấn Phong nghiêm túc gật đầu: 

"Xin vương phi cứ hỏi. Thuộc hạ biết gì sẽ nói nấy, tuyệt không nửa câu dối trá."

Ta trầm giọng: 

"Thích khách đêm lễ Vu Lan đã tra ra chưa? Là ai sai khiến?"

Hắn đáp ngay: 

"Đã c.h.ế.c rồi. Nhưng có thể đoán được là do Tứ hoàng tử sắp xếp. Trong tay vương gia đang nắm nhược điểm của hắn, nên hắn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu. Vương gia để người về Giang phủ, cũng là vì lo lắng Tứ hoàng tử sẽ xuống tay với người, nhân tiện bày ra thế cục giả vờ bất hòa với người."

Chương trước Chương tiếp
Loading...