LỆNH NGHI

Chương 4



12

Về đến viện của mình, ta bổ nhào xuống giường, đột nhiên cảm thấy đói bụng. "Sơn Duệ, đi lấy cho ta một bát sữa chua mật ong."

Nha hoàn thân cận đáp lời: "Vâng, tiểu thư."

Nàng ta lui ra, trong phòng chỉ còn lại ta một mình. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn bồn tắm, ta liền cởi áo, bước vào làn nước ấm. Thân thể mệt mỏi ngâm trong nước nóng, ta nhắm mắt, khẽ thở dài.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng có tiếng bước chân trầm ổn phía sau. Ta nghĩ Sơn Duệ đã mang sữa chua mật ong đến, nên cũng chẳng mở mắt.

"Đưa cho ta."

Ta đưa tay ra đón, nhưng người đó không đưa vào tay ta, mà tự ý dùng thìa múc một muỗng, đưa đến bên môi ta.

Ta hơi khó chịu, mở mắt định lên tiếng, nhưng vừa nhìn liền chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, ánh lên ý cười nhàn nhạt.

Dưới chiếc mặt nạ sắt đen, Bùi Dạ Hiên cười xấu xa, nắm cằm ta, ép ta nuốt miếng sữa chua mật ong.

"Lệnh Nghi, nàng thật vô tình."

Ta lập tức hoảng loạn, há miệng định gọi người. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ta lập tức ngậm miệng lại. Ta đang trần trụi ngâm mình trong bồn tắm, lại ở một mình cùng nam nhân xa lạ.

Nếu bị người khác nhìn thấy, thanh danh của ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại.

"Hoàng Thái tôn điện hạ, nửa đêm khuya khoắt giá lâm, không biết có chuyện gì?" Ta căng thẳng dùng hai tay che trước ngực.

Bùi Dạ Hiên chỉ cười không nói. Hắn chậm rãi cởi bỏ áo khoác, thản nhiên bước vào bồn tắm.

Ta hoảng loạn, lập tức đứng dậy định chạy trốn. Nhưng nước vừa bắn lên, hắn đã vững vàng giữ lấy ta. Hắn siết chặt eo ta, ấn ta ngồi trên đùi hắn.

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: "Trên người Lệnh Nghi... sao lại có mùi của nam nhân khác? Để bản vương xem nào."

Hắn lướt tay trên vai ta. Nơi đó có một vết hôn mờ nhạt do Giang Huyền để lại. Mặt ta lập tức đỏ bừng, vặn vẹo cơ thể muốn giãy giụa, nhưng không sao thoát khỏi kiềm chế của hắn.

Tên khốn này... quả thực quá đáng!

"Lệnh Nghi muốn gọi người? Nếu không sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của nàng, thì cứ gọi đi."

Mặt ta càng đỏ hơn, móng tay bấu chặt vào cánh tay hắn. Cơ bắp hắn rắn như sắt, mặc ta cố gắng thế nào cũng chỉ để lại vài vết móng tay nhàn nhạt.

Mà khoan, thân hình hắn và Giang Huyền... sao có vẻ giống nhau thế này? Ta còn chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã bất ngờ hành động.

Chưa kịp phản ứng, ta theo bản năng thét lên một tiếng, chẳng còn tâm trí mà so sánh nữa...

13

Chuyện đã rồi, Bùi Dạ Hiên bế ta ra khỏi bồn tắm, còn tự tay lau sạch những giọt nước còn đọng trên da thịt ta.

Ta run rẩy lê đôi chân mềm nhũn bò lên giường, nhắm mắt nằm ngửa, không muốn động đậy dù chỉ một chút.

Bên cạnh, ngón tay hắn lướt qua gò má ta, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai.

Giọng hắn trầm khàn, dịu dàng: "Lệnh Nghi, mệt rồi thì ngủ đi."

Ta yếu ớt nâng cánh tay, chỉ về phía cửa: "Ngươi cút mau."

Khóe môi Bùi Dạ Hiên nhếch lên: "Vậy Lệnh Nghi phải suy nghĩ kỹ, muốn chọn bản vương, hay muốn chọn biểu ca của nàng?"

Ta bực bội trở mình. Nam nhân các người sao cứ thích so đo mấy chuyện này thế? Nữ nhân như ta sao phải quan tâm mấy chuyện vặt vãnh đó chứ!

Nhưng mà... nếu so sánh Giang Huyền và Bùi Dạ Hiên, có lẽ Bùi Dạ Hiên mạnh mẽ hơn một chút.

Giang Huyền thì... hôm nay hơi nhanh quá. Mặt ta đỏ lên, vội vàng vùi đầu vào chăn, lần nữa vươn tay chỉ về phía cửa, giọng nghẹn lại: "Đi mau!"

Sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp đầy thích thú, rồi tiếng bước chân xa dần, cuối cùng là tiếng cửa phòng đóng lại.

Ta lén ló đầu ra, nhìn quanh một lượt. Quả thật không còn ai nữa. Bùi Dạ Hiên cuối cùng cũng đi rồi.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Thật kỳ lạ.

Trong sách, rõ ràng hắn là một kẻ bệnh kiều cố chấp, luôn xem ta như vật sở hữu của hắn, tuyệt đối không để ta dính dáng đến bất kỳ nam nhân nào khác.

Vậy mà bây giờ, hắn lại có thể mặc kệ ta và Giang Huyền biểu ca...? 

Hừm... trong đầu ta chợt lóe lên một suy nghĩ điên rồ. Tên hai người họ có chút tương đồng.

Phụ thân thì có thái độ kỳ lạ. Thêm nữa, từ trước đến nay Bùi Dạ Hiên chưa từng tháo mặt nạ.

Dáng người của hai người bọn họ cũng na ná nhau, đến cả... kích thước chỗ đó cũng không chênh lệch mấy.

Ta nghiến răng, cảm thấy mình bị đùa bỡn. Nhưng giờ vẫn chưa thể chắc chắn. Ngày mai, phải tìm cách thử thăm dò Giang Huyền biểu ca mới được.

14

Sáng sớm hôm sau, ta bị nha hoàn lay tỉnh. 

"Tiểu thư! Tiểu thư! Công tử Thẩm gia mang sính lễ đến cầu hôn rồi!"

Ta lập tức mở mắt. Cầu hôn? Cầu hôn ta á?

"Tiểu thư, công tử Thẩm gia đang chờ ở tiền sảnh, người mau ra xem đi!"

Ta nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, nhanh chóng mặc y phục. Cái tên đáng ghét này, lại còn gây chuyện nữa. Ta chỉ sợ nếu đến trễ, phụ thân lỡ đồng ý rồi thì đời ta coi như xong.

Sau khi rửa mặt qua loa, ta dẫn theo nha hoàn vội vã đến tiền sảnh. Từng chồng sính lễ xếp đầy mặt đất, còn Thẩm Lễ thì mắt ngập tràn thâm tình nhìn ta: "Lệnh Nghi, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, có thể xem như thanh mai trúc mã. Con người ta thế nào, nàng là người rõ nhất. Hãy gả cho ta, được không?"

Ta bĩu môi: "Không được. Ta vẫn thích Giang Huyền biểu ca hơn. Huynh ấy đẹp hơn ngươi, cao hơn ngươi, học vấn hơn ngươi, đối xử với ta cũng tốt hơn ngươi."

Sắc mặt Thẩm Lễ đỏ bừng, hắn ta tức giận siết chặt vai ta, chất vấn: "Vì sao?! Rõ ràng nàng—rõ ràng nàng phải gả cho ta mới đúng! Sao lại thích tên Giang Huyền đó? Không đúng... chẳng phải nàng trúng độc rồi sao?! Ai đã giải độc cho nàng?!"

Ta chớp mắt, chậm rãi nói: "Thẩm công tử làm sao vậy? Nghe nói gần đây Thẩm phủ có đạo sĩ lui tới, chẳng lẽ công tử luyện tà thuật, tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Ôi chao, đáng sợ quá!"

Nói xong, ta lập tức chui ra sau lưng phụ thân. 

Phụ thân nhíu chặt mày. Người trước mặt này, trông chẳng có chút nào giống như một công tử nho nhã phong lưu. Ngược lại, hắn càng giống một kẻ điên. Kẻ như vậy, sau này chắc chắn sẽ đánh nương tử.

Phụ thân của ta, tuyệt đối không thể đem nhữ nhi bảo bối của mình gả cho một kẻ điên như vậy.

"Thẩm công tử, Lệnh Nghi nhà ta đã có người trong lòng. Công tử hãy mang mấy thứ này về đi!" Phụ thân mất kiên nhẫn phất tay, trực tiếp đuổi khách.

Lần trước trong yến tiệc, hắn đã bị Bùi Dạ Hiên ra lệnh kéo xuống trước mặt bao người, danh tiếng sứt mẻ. Từ lúc đó, phụ thân ta đã không còn có cái nhìn tốt về hắn ta nữa.

Vậy mà hôm nay hắn ta còn dám đến Chu phủ cầu hôn?

Thẩm Lễ nhìn ta, còn định mở miệng nói gì đó.

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau: "Thật khéo, bản vương hôm nay cũng đến để cầu hôn Chu tiểu thư."

15

Bùi Dạ Hiên vẫy tay, từng nhóm thị vệ khiêng lễ vật vào, từng rương từng rương nối nhau tràn ngập đại sảnh.

So với sính lễ hắn mang tới, mấy thứ của Thẩm Lễ chẳng khác gì đồ hạng bét, nhìn mà phát chán.

Phụ thân kinh hãi đến không nói nên lời, nhìn Bùi Dạ Hiên, rồi lại nhìn ta, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

"Hoàng Thái tôn điện hạ, Lệnh Nghi nó... nó..."

Bùi Dạ Hiên nhếch môi cười, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm khóa chặt lấy ta, giọng nói dịu dàng: "Lệnh Nghi, nàng có nguyện ý không?"

Nguyện ý sao? Đương nhiên là ta nguyện ý!

Chu gia chúng ta chỉ là thương hộ ở Ninh Thành, trong bốn giai tầng sĩ, nông, công, thương, thương nhân có địa vị thấp nhất. Nếu làm chính thê của Bùi Dạ Hiên, tương lai chính là Hoàng hậu!

Chương trước Chương tiếp
Loading...