Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LƯU HẬU NƯƠNG TỬ
Chương 3
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta nghĩ đến dáng vẻ cao sang của Triệu phu nhân mà buồn cười.
Ăn hoành thánh nhà ta ư?
Vị quân tử giữa rừng trúc này hóa ra bịa chuyện còn giỏi hơn cả ta.
7
Nhưng hắn quả thật bắt đầu thường xuyên ghé qua quán, cứ ba ngày năm bữa lại đến một lần.
Mà lần nào cũng vào tầm gần giữa trưa.
Nếu khách không đông thì hắn sẽ ngồi xuống, gọi một bát hoành thánh có thể ăn cả nửa canh giờ.
Nếu khách đông thì hắn xắn tay áo giúp dọn bàn ghế.
Một vị quan lớn như vậy khiến ta nhìn mà sợ hãi.
Mẹ chồng ta thì chỉ coi hắn như một công tử nhà giàu hòa nhã.
Ban đầu bà còn khuyên ngăn bảo hắn đừng giúp, về sau lại liên tục khen hắn là người tốt.
Tiểu Viên và Tiểu Hỉ lại càng thích hắn hơn.
Tiểu Hỉ là đứa trẻ hiếu động.
Mỗi lần hắn đến đều mang theo một chiếc còi tre hoặc con quay, nói là đồ cũ trong nhà định bỏ đi làm cô bé mừng rỡ chạy quanh hắn không rời.
Tiểu Viên thì trầm tính hơn nên hắn mang bút mực dạy cậu bé học chữ.
Khi Tiểu Viên học xong thì hắn lại bảo cậu bé dạy lại cho Tiểu Hỉ để vừa học vừa củng cố.
Ta nuôi Tiểu Viên năm năm nhưng chưa từng thấy ánh mắt nó sáng rực như thế.
Liễu Miên năm mười lăm tuổi có lẽ sẽ nghĩ đây là lòng tốt của quý nhân.
Nhưng Liễu Miên hai mươi mốt tuổi, nàng đã sống sáu năm quả phụ với đủ điều tiếng thị phi, nàng không thể trốn tránh mà không hiểu rằng, hắn đã động lòng từ đêm ấy.
Người tốt rốt cuộc vẫn là người tốt.
Một người phụ nữ góa chồng, thân phận nhàn rỗi, nửa cưỡng ép chiếm lấy lần đầu của hắn, vậy mà hắn không thấy xui xẻo mà còn muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng ta vẫn còn trưởng bối và hai đứa nhỏ phải nuôi, ta thật sự không thể mơ tưởng những giấc mộng viển vông như vậy.
Lưu ma ma đã nói rõ với ta đừng ép phu nhân nhà bà ấy phải dùng thủ đoạn.
Ngày hôm ấy, quán vắng hơn thường lệ, ta có thời gian rảnh nên lập tức chặn hắn lại.
Vẫn trong con ngõ nhỏ đó, ta cúi người hành lễ, nói:
"Triệu công tử, ta biết ngài là người đọc sách, tuân thủ lễ giáo, có lẽ ngài nghĩ rằng đêm đó phải trách nhiệm với ta.
Nhưng ngài nghĩ sai rồi. Ta chỉ là một quả phụ, ta không phải như những cô nương trong sạch.
Đêm ấy chỉ là một cuộc giao dịch tiền trao cháo múc.
Ngài đến nữa chỉ cho ta thêm phiền phức.
Xin ngài buông tha cho ta."
Đôi mắt Triệu Thanh Hà dường như sắp bốc hỏa, ánh nhìn như thiêu đốt ta:
"Miên Miên, ta tuy chưa cưới vợ nhưng những gì con cháu thế gia cần học ta đều học qua.
Phân biệt một nữ tử còn trinh hay không đâu phải chuyện khó."
Gió thu se sắt, lòng ta lạnh như băng.
Hắn biết rồi.
Hắn biết Tiểu Viên và Tiểu Hỉ không phải con ruột của ta.
8
Ta tên là Liễu Miên, con gái thứ hai của nhà họ Liễu ở thôn Song Kiều.
Năm ta chào đời là năm nhà trồng bông lần đầu tiên nên tiện miệng đặt luôn cho ta cái tên "Miên".
Cái tên đơn giản ấy cũng giống như cuộc đời ta: tùy tiện mà trôi qua.
Mẫu thân yêu chị cả, phụ thân lại cưng em trai.
Chỉ có ta là lặng lẽ lớn lên trong sự thờ ơ.
Vì muốn đổi lấy sính lễ cho em trai nên khi vừa đến tuổi ta đã bị gả cho nhà họ Vương để xung hỉ.
Gương mặt của mẹ chồng năm ấy thật đáng sợ.
Ta không biết trong lòng bà lại là một trái tim mềm yếu.
Ta run rẩy gả vào nhà họ Vương, tận tâm chăm sóc người chồng bệnh tật phải uống thuốc mỗi ngày.
Phu quân của ta - Vương Viễn là một người tốt.
Ánh mắt hắn nhìn ta lúc nào cũng đầy áy náy.
Hắn nói:
"Mẫu thân ta cả đời này chỉ làm một việc trái lương tâm là cưới nàng về để xung hỉ.
Đều là nghiệp của ta.
Hy vọng sau này nàng đừng trách bà.
Nàng yên tâm, ta sẽ không động vào nàng.
Chờ khi ta chết, ta sẽ để lại lời để nàng tái giá."
Khi nghe hắn nói đến cái chết ta chỉ muốn đưa tay bịt miệng hắn lại.
Nhưng lúc ấy ta quá nhút nhát, ta không dám.
Ai ngờ câu nói đó lại bị ông trời nghe thấy.
Chỉ một tháng sau hắn đã ra đi.
Đám trưởng lão trong tộc nói ta sửa đổi bát tự làm xung khắc với phu quân.
Chúng la hét muốn kéo ta ra ngoài bán lấy tiền làm hậu sự cho hắn.
Ta sợ hãi vô cùng nhưng phụ thân ta lại đến.
Ta nghĩ dù ông từng không đối tốt với ta, nhưng khi con gái gặp nạn thì ông vẫn là người cha biết đau lòng.
Nhưng ông kéo ta vào một góc, giọng đầy phấn khích mà nói:
"Nhị nha đầu à, nhà họ Ngô ở thôn bên chịu bỏ ra năm lượng bạc cưới con.
Con trai hắn năm tuổi rồi, con qua đó là được làm mẹ ngay, con theo cha về đi, về mà sống những ngày tốt lành."
Những ngày tốt lành đó, chính là những ngày làm thiếp cho một gã góa vợ từng đánh chết người vợ trước.
Thì ra ông chịu đến đây cũng chỉ để bán ta thêm một lần nữa.
Trong lúc ta tuyệt vọng thì hai ngày sau, mẹ chồng ta tỉnh lại.
Bà xách dao lao ra ngoài và mắng thẳng vào mặt đám trưởng lão:
"Các ngươi chẳng qua là thấy con trai ta chết rồi, thấy trong nhà không còn đàn ông nên mới kiếm cớ bắt nạt hai mẹ con góa bụa chúng ta, muốn chiếm tài sản của ta!"
Bà còn mạnh mẽ đá phụ thân ta hai cái rồi mắng ông là kẻ không biết xấu hổ, đến cả con gái ruột cũng muốn bán đi lần nữa.
Bà bảo ông đừng mơ tưởng, hôn thư của ta và Vương Viễn đã được quan phủ ghi nhận.
Dù chết ta cũng là người của nhà họ Vương.
Sau khi đuổi hết đám người đi, bà mới vuốt ve cỗ quan tài của Vương Viễn, nói:
"Nhà họ Vương không còn đàn ông nữa.
Mảnh ruộng và căn nhà này sớm muộn gì gia tộc cũng sẽ kiếm cớ thu lại.
Giờ ta cho con hai con đường.
Một, theo lời của Vương Viễn, ta sẽ tìm người gả con đi.
Nhưng thời gian gấp gáp nên ta chỉ có thể cố hết sức để không xảy ra sai sót.
Hai, ngày mai con phải có thai.
Chúng ta mẹ chồng nàng dâu sẽ sống tiếp với nhau, từ nay ta coi con là con gái, không phải con dâu nữa."
Ánh mắt bà kiên định như chẳng gì có thể làm khó được bà.
Đó là lối sống mà trước nay ta chưa từng thấy.
Ta muốn biết, nếu làm con gái của bà thì ta sẽ trưởng thành ra sao.
Vì vậy ta chọn con đường thứ hai.
Mẹ chồng bảo ta uống một loại thảo dược, chờ đến khi người trong tộc lại đến gây sự thì ta giả vờ ngất xỉu.
Lang trung đến bắt mạch, quả thật nói ta có thai.
Đến tháng thứ chín, chúng ta đến một nhà kia đón Tiểu Viên và Tiểu Hỉ về.
Người phụ nữ đó có chồng mất khi thai được năm tháng.
Nhà chồng không có trưởng bối, nàng cũng phải tái giá nên muốn đổi lấy chút bạc.
Cùng là những nữ nhân đáng thương, ta muốn giữ Tiểu Viên lại bên nàng lâu hơn một chút.
Nhưng nàng lạnh lùng chẳng thèm nhìn cậu bé, chỉ bảo:
"Các người mau mang nó đi. Ta còn phải ra ngoài vứt đứa nghiệt chủng này. Đừng làm lỡ thời gian của ta."
Cái "nghiệt chủng" trong miệng nàng chính là Tiểu Hỉ.
Hóa ra nàng sinh được một đôi long phượng thai.
Mẹ chồng ta muốn mua đứa con trai vì thời thế này chẳng ai mua con gái.
Nàng định vứt nó đi.
Ta muốn mang cả hai đi nhưng trong tay không có một xu, đành chần chừ đứng đó.
Mẹ chồng ta bế Tiểu Hỉ lên rồi ném thêm một lượng bạc cho nàng, bảo:
"Coi như ngươi chưa từng sinh hai đứa trẻ này.
Ngày tháng còn dài, ngươi hãy cầm số bạc này mà sống tốt."
Ngày hôm ấy, mẹ chồng và ta sẽ mãi không quên.
Ngày hôm ấy, Liễu Miên ta tự thề với chính mình:
Ta phải vứt bỏ sự nhút nhát để sống dũng cảm và thiện lương như bà.
Những năm qua chúng ta đã bán nhà cửa, ruộng đất ở quê để tránh xa đám họ hàng muốn nuốt chửng mẹ con ta rồi dọn đến kinh thành.
Ta cuối cùng đã dám bày quán trước mặt người đời, dám đối đầu với đám người vô lại.
Cả việc vào tử lao hôm ấy, vì mẹ chồng ta cũng dám liều mạng.
Ta từng chút một trưởng thành thành dáng vẻ mà ta từng hy vọng.
Ta là con gái mà mẫu thân sinh ra, nhưng khi gặp được mẹ chồng ta mới biết mình nên làm người thế nào.
Ta muốn học bà, học cách bà dạy Vương Viễn và ta để dạy Tiểu Viên và Tiểu Hỉ.
Suốt năm năm, chưa một ngày nào ta cảm thấy hai đứa trẻ ấy không phải con ruột của ta.
Cả đời này ta sẽ không để chúng biết mẹ ruột của chúng đã từng không cần chúng.
Cảm giác bị cha mẹ ruột ruồng bỏ ta đã từng trải qua, vậy nên tuyệt đối không để chúng phải chịu đựng thêm lần nữa.