Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LƯU HẬU NƯƠNG TỬ
Chương 4
9
Nghĩ đến đây, ta siết chặt tay, lạnh lùng hỏi:
"Triệu đại nhân, ngài muốn đổi bí mật này lấy thứ gì?"
Hắn thoáng lộ vẻ ấm ức nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ nghiêm túc:
"Không đổi thứ gì cả. Ta chỉ muốn mỗi ngày được đến đây ăn một bát hoành thánh.
Cái quán này người người đều đến ăn được, sao ta lại không thể ăn?
Hay là ở trong lòng cô nương, ta có gì đặc biệt?"
Đương nhiên là khác biệt.
Ta đâu phải kẻ vô tâm nhảy ra từ khe đá, ta cùng hắn ngủ chung một giường, lại thêm nhân phẩm thế này, ta mà không có chút gợn sóng thì đã sớm nên vào chùa làm bậc đại đức tu hành.
Nhưng lời này không thể nói ra.
Ta cố nhịn để không đỏ mặt, lãnh đạm đáp:
"Ngài muốn đến thì cứ đến, nhưng có một điều, nếu một ngày nào đó ngài không giữ được miệng thì dù ta chỉ là một nữ nhân nhỏ bé cũng sẽ liều mạng với ngài."
Triệu Thanh Hà gật đầu đồng ý.
Hắn đến lại càng thường xuyên hơn.
Giờ đây hắn không chỉ mang quà cho Tiểu Viên và Tiểu Hỉ mà còn mang cả cho ta.
Có khi là một hộp bánh táo đỏ, có khi là một xửng bánh bao nhỏ.
Hắn luôn miệng nói rằng do kính trọng mẹ chồng ta vì bà vất vả, nhưng những thứ đó rõ ràng là những món ta mà từng kể với mẹ chồng rằng nếu kiếm được tiền thì ta sẽ mua ăn thử.
Mẹ chồng ta dù chậm hiểu, nhưng đến lúc này cũng nhìn ra được ý tứ của hắn.
Buổi tối, chờ đến khi Tiểu Viên và Tiểu Hỉ đã ngủ, bà vừa cầm lược chải mái tóc của ta vừa bảo:
"Tóc của Nhị Nương nhà ta vừa đen vừa mượt, con vẫn còn là một cô gái trẻ.
Vị Triệu công tử ấy là người tốt.
Chỉ cần hắn đồng ý để con mang theo hai đứa trẻ mà qua cửa thì con hãy gật đầu đi.
Bà lão này tự có cách sống."
Ta không thích nghe những lời khiến ta phải rời bỏ bà nên liền nghiêm mặt đáp:
"Tiểu Viên và Tiểu Hỉ mang họ Vương, ngày ngày đều gọi người là 'tổ mẫui'.
Người nỡ rời xa chúng sao?
Hơn nữa, y phục của Triệu công tử người cũng thấy rồi.
Bậc như thế đâu phải thứ chúng ta có thể với tới.
Người bớt nghĩ mộng mơ đi."
Bây giờ đến lượt mẹ chồng ta không hài lòng.
Bà quăng cái lược, nói:
"Có tiền thì sao chứ?
Con vừa đẹp lại vừa giỏi giang, gả về nhà hắn là có ích cho gia đình hắn.
Nhà người ta lúc đầu không đồng ý cũng là lẽ thường.
Hắn thật lòng với con thì tự sẽ tranh giành.
Nếu đến chuyện ấy mà còn làm không xong vậy thì đổi người khác.
Ta thấy Đổng bổ đầu cũng không tệ."
Ta bật cười khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà.
Trong mắt bà, ta dường như ngay cả thần tiên cũng xứng đôi.
Bà lại nghiêm mặt nắm lấy tay ta:
"Tối nay ta nói với con chuyện này, một nửa vì Triệu công tử, một nửa vì con.
Năm xưa ta không để con tái giá vì bất đắc dĩ.
Nhưng giờ đây chúng ta đã sống tốt rồi.
Ta hy vọng con tìm được người hợp ý rồi sống vui vẻ hết nửa đời còn lại."
Mẹ chồng không nói thêm nữa nhưng ánh mắt bà vẫn đầy kỳ vọng, như thể bà rất tin Triệu Thanh Hà là người tốt.
Nửa kinh thành đều muốn vị quân tử ấy làm con rể, không muốn nghĩ tốt cũng khó.
Ta đang đau đầu nghĩ cách làm mẹ chồng từ bỏ ý định này thì người nhà họ Triệu đến.
10
Vẫn là Lưu ma ma.
Bà ăn mặc như một mối lái, vừa bước vào đã tươi cười với mẹ chồng ta:
"Nhà bà có tin vui rồi!
Đổng bổ đầu ở cuối phố nhờ ta đến mai mối, cậu ta muốn cầu hôn Liễu cô nương."
Chờ mẹ chồng ta đi rót trà bà mới tỏ rõ ý đồ, nói:
"Liễu cô nương, phu nhân rất hài lòng với sự kín miệng của cô.
Còn thiếu gia nhà ta là người trọng chữ tín.
Thiếu gia đã muốn chịu trách nhiệm với cô nên phu nhân cũng không muốn làm kẻ ác.
Nhưng chúng ta dù sao cũng là Quốc công phủ.
Dẫu chỉ là nạp thiếp thì cũng không thể nạp một quả phụ.
Chỉ cần cô đồng ý đưa mẹ chồng và hai đứa trẻ đi, đổi một thân phận mới thì phu nhân sẽ cho phép cô vào phủ.
Cô yên tâm, phủ chúng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho họ."
Sẵn sàng chấp nhận một quả phụ làm thiếp, không thể nói Triệu phu nhân không rộng lượng.
Nhưng dù Triệu Thanh Hà tốt đến đâu cũng không thể tốt hơn gia đình ta.
Ta dứt khoát lắc đầu.
Lưu ma ma ngạc nhiên ra mặt, bà sững sờ một lát mới nói:
"Cô nương quả là nghĩa lớn.
Phu nhân đã nói, nếu cô không đồng ý sẽ nhanh chóng tìm cho cô một người chồng như ý.
Thiếu gia sắp đính hôn với Chiêu Dương quận chúa, thật sự không thể xảy ra sai sót.
Mong cô nương hãy khiến thiếu gia dứt lòng, Đổng bổ đầu là một lựa chọn không tệ."
Trước khi mẹ chồng ta quay lại, bà vội vàng nói nốt câu cuối:
"Ngày mai ta sẽ quay lại nghe câu trả lời cuối cùng của cô.
Nếu cô chọn vào phủ thì hãy từ chối lời cầu hôn này.
Nếu không muốn vào phủ, xin hãy nói với mẹ chồng cô rằng cô đồng ý gả đi."
Ta định hỏi một câu, nếu ta chẳng chọn gì thì sao, nhưng nhìn Tiểu Viên và Tiểu Hỉ đang chơi trong sân, ta lại im lặng.
Khi người quyền quý sẵn lòng cho ngươi lựa chọn, tốt nhất ngươi hãy chọn.
Đừng đem quả trứng quý giá của nhà mình đi đập vào những hòn đá mà họ có cả đống.
11
Trăng mười lăm đã tròn vành vạnh.
Ta ngồi trong sân nghĩ đến đôi tay đẫm máu của Triệu Thanh Hà đêm đó.
Hắn đã đến đây lâu như vậy mà ta vẫn chưa từng hỏi xem vết thương của hắn đã lành chưa.
Thật ra ta đã lén ăn một miếng táo trong hộp táo đỏ mà hắn mang đến.
Ngọt lắm, ngọt như cảm giác trong lòng ta mỗi khi hắn giở trò bỡn cợt trong con ngõ nhỏ.
Chiêu Dương quận chúa – người được nhắc đến như vị hôn thê của hắn, hẳn nàng là một nhân vật thanh cao giống ánh trăng trên trời kia vậy.
...
Ta nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mọi thứ giữa ta và hắn.
Vì sau đêm nay, ta sẽ đáp ứng hôn sự với người khác, từ đó không còn nghĩ đến hắn nữa.
Hôm sau, Lưu ma ma đến đúng hẹn.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mẹ chồng, ta vui vẻ đồng ý hôn sự này.
Triệu phu nhân, dù sao cũng là một người có lý lẽ.
Bà chọn cho ta một người rất tốt.
Đổng bổ đầu, ba mươi tuổi, mất vợ đã năm năm và đang sống cùng một đứa con trai.
Ban đầu, chúng ta chọn sống ở con ngõ này cũng vì hắn là một quan sai tận tâm, có hắn, mẹ góa con côi như ta và mẹ chồng sẽ an toàn hơn.
Hai năm qua hắn cũng thường xuyên giúp đỡ chúng ta.
Trước khi Triệu Thanh Hà xuất hiện, hắn là người mà mẹ chồng ta hay nhắc đến nhất.
Một người như vậy chắc chắn sẽ sẵn lòng phối hợp với ta trong một cuộc hôn nhân giả này.
Quả nhiên, hắn đồng ý.
Sau khi nghe ta nói chỉ muốn bái đường chứ không chung phòng, hắn vẫn bình thản đáp:
"Đời người không như ý đến tám, chín phần.
Liễu nương tử, sau này cô sẽ gặp được người tốt.
Cô thẳng thắn nên ta cũng chẳng giấu giếm gì.
Nhờ hôn sự này Quốc công phủ đã hứa với ta một chức quan.
Tiểu Trạch muốn đi học, ta làm cha phải lo cho tương lai của nó.
Chúng ta cứ sống chung tạm thời.
Đến khi có biến đổi gì, chúng ta lại chia tay."
12
Đổng bổ đầu đã đồng ý, giờ chỉ còn lại Triệu Thanh Hà.
Ta đã nghĩ sẵn rất nhiều lời tuyệt tình, chỉ cần hắn đến quấy rầy thì ta sẽ nói hết ra.
Nhưng hắn không hề xuất hiện nữa.
Ngày Đổng bổ đầu đến dạm hỏi, ta trốn trong phòng làm bộ thẹn thùng.
Nhưng hắn bất ngờ đẩy cửa, nói:
"Liễu nương tử, có chuyện rồi!
Ngoài kia đều đồn rằng Triệu đại nhân trong tiệc Trung Thu đã khinh bạc quý phi, nay bị đánh gãy tay chân ném ra bãi tha ma, ngay cả Quốc công phủ cũng đã trục xuất hắn khỏi gia phả."
Ta không biết mình rời nhà thế nào, chỉ nhớ khi ta đến bãi tha ma và nhìn thấy hắn toàn thân đầy máu và bùn đất, nước mắt ta đã không kìm được mà tuôn trào.
Một người từng như ánh trăng thanh trong gió mát, nay lại nằm bất động ở đó, sống chết chẳng rõ.
Nhưng ta không dám bước lên.
Cơn gió lạnh trên đỉnh núi làm ta bừng tỉnh.
Đây là người mà triều đình vứt bỏ.
Nếu ta cứu hắn thì gia đình ta sẽ bị liên lụy ra sao?
Nhưng nếu bỏ đi thì chân ta cũng không nhấc nổi.
Ta không làm được, ta không thể để hắn nằm lại đó.
Trong lúc ta do dự, có một người bên cạnh lên tiếng:
"Đại tỷ, cô cũng đến thăm Triệu đại nhân à?
Ôi, thật là tội nghiệp.
Một vị quan tốt như thế mà lại bị gán tội rồi ném ra đây."
Họ là những nông dân từng được Triệu Thanh Hà giúp đỡ, họ từ bốn phương kéo đến muốn cứu hắn một mạng.
Lúc ấy, ta chợt nhớ ra, hắn không chỉ là một người tốt mà còn là một vị quan tốt.
Ta không còn do dự nữa mà hòa vào đám đông, cùng họ dựng lều tranh, tìm thầy thuốc, khiêng hắn vào nhà và băng bó vết thương.