Một Cuộc Đời Không Hối Tiếc.

Chương 4



Tôi đã vì anh ta mà dập tắt khát khao vào đại học.

Tôi cúi đầu, giọng đầy hối hận: “Chị Tố Hoa, tuổi của em bây giờ không thể vào đại học được nữa rồi.”

“Cơ hội chỉ dành cho người đã chuẩn bị sẵn sàng. Đừng vội nói rằng không có cơ hội, hãy tự hỏi mình rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Chị ấy nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sáng như đuốc.

Tôi sững người, lời nói của chị như một cú đấm mạnh đập vỡ cửa sổ bám bụi trong tâm trí.

Tôi đã sẵn sàng chưa? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ngần ấy năm qua, là bản thân tôi tự mình hoang phí mọi thứ!

“Nam Chi, người duy nhất em có thể dựa vào mãi mãi chỉ có chính mình th!”

Suốt đêm đó, tôi không ngủ được.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt, tôi cuối cùng cũng thấy rõ con đường phía trước.

Sau khi dậy, tôi gọi cho chú mình ở thủ đô, nói với chú quyết định của mình.

Tôi nghĩ rằng chú sẽ mắng tôi, nhưng sau một hồi im lặng, giọng chú trầm tĩnh từ đầu dây kia vọng lại: “Nam Chi, chú ủng hộ con.”

“Dì con không có ý xấu, chỉ là bà ấy nhìn vấn đề hơi hạn chế. Con đừng trách bà ấy. Chú muốn nói với con rằng, hãy nghĩ những gì mình làm và hãy làm những gì mình nghĩ, đừng sợ khó khăn phía trước. Chú sẽ ở đây chống lưng cho con.”

Nghe chú nói vậy, nước mắt tôi bỗng chực trào, tôi cúp máy, lập tức đến thư viện tìm tài liệu học tập, bắt đầu chuẩn bị cho cơ hội mà mình bỏ phí mấy năm nay.

......

Tại hội trường nơi tổ chức tiệc năm mới, có một người đã làm nổ một quả bóng bay, tiếng nổ “bốp” của bóng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn quanh, đột nhiên nhận ra viện trưởng và chị Tố Hoa đang ngồi yên bên chiếc bàn nhỏ tròn.

“Chị Tố Hoa!”

Tôi vui mừng chạy tới. Vì bất tiện khi đi lại, chị ấy chưa bao giờ xuất hiện trong các hoạt động ở học viện.

Viện trưởng thấy tôi thì vui vẻ nói với chị Tố Hoa: “Đây là cô bé mà em thường nhắc đến sao?”

Chị Tố Hoa gật đầu, đưa tay kéo tôi ngồi xuống.

“Nam Chi, phải cảm ơn em. Từ khi quen em, vợ tôi vui vẻ hơn nhiều.”

Viện trưởng nói với mọi người: “Đây là bạn thân của vợ tôi. Vì cách biệt tuổi tác khá lớn, cô ấy vẫn còn rất tinh nghịch và thường để lại những bài toán hóc búa cho vợ tôi làm. Nếu vợ tôi giải được thì không sao, nhưng nếu không giải được thì tôi khổ lắm, tan ca còn phải vắt óc giải bài tập toán nữa kìa.”

Viện trưởng cười lớn, mọi người vừa ngỡ ngàng vừa bật cười theo.

Họ tưởng tôi chỉ là một người giúp việc ít học, hoặc là một phụ nữ vô tri đành lòng luồn cúi. Nhưng cử chỉ của chị Tố Hoa cùng lời nói của viện trưởng đều cho thấy tình cảm gần gũi, yêu mến mà họ dành cho tôi, điều đó cũng làm cho mọi người có cái nhìn khác về tôi.

Hứa Tri Thu đứng sau lưng tôi, vẻ hơi lúng túng, rất nhanh đã bị những kẻ chuyên nịnh bợ chen vào đẩy anh ta ra.

Tôi khẽ hỏi chị Tố Hoa: “Chị, sao chị lại tới đây?”

Chị vỗ lên mu bàn tay tôi, học theo tôi thì thầm vào tai: “Chị đến để ủng hộ cô bé của chị ấy mà.”

Chị ấy mỉm cười, đưa bàn tay khô ráo, ấm áp khẽ vuốt ve tôi, còn tôi thì cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, phải chớp mạnh để nước mắt không rơi xuống.

8

Lúc này, tiếng nhạc vang lên, mọi người liền dạt ra hai bên, tôi nhìn rõ người đứng ở trung tâm sàn nhảy, người đó không ai khác chính là Tống Nguyệt. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trông rất trong sáng và đẹp đẽ, tiếc là người mặc lại chẳng toát lên sự sang trọng chút nào. Trong tiếng nhạc não nề, cô biểu diễn với biểu cảm vừa đau buồn vừa kiêu hãnh: giơ tay, xoay người, nhảy lên, gập người… Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, cô bước nhẹ về phía trước, đứng cách viện trưởng không xa, thanh lịch cúi chào.

Tôi lạnh lùng nhìn cô, chỗ cô đứng chỉ cách chỗ của Hứa Tri Thu đúng một bước, không rõ là tình cờ hay là sự khiêu khích ngầm của một cô gái muốn tỏ ra mình yếu mềm.

Cô ta nói với viện trưởng: “Xin lỗi, tôi nhảy không tốt lắm, làm xấu mặt lãnh đạo rồi.”

Viện trưởng hứng thú hỏi: “Cô là ai?”

“Cô cố ý phải không?” Chị Tố Hoa nghiêm giọng cắt ngang viện trưởng, ánh mắt nghiêm nghị.

Tống Nguyệt rõ ràng không ngờ tới câu hỏi của chị Tố Hoa, vẻ mặt lại hiện lên sự yếu ớt và bất lực.

Nhưng chị Tố Hoa không hề bị lay động, nhíu mày chặt hơn: “Cô cố tình thể hiện vẻ đẹp của điệu múa và đôi chân linh hoạt của mình trước một người tàn tật như tôi đúng không?”

Toàn trường im phăng phắc, ngay cả tôi cũng phải nín thở trước bầu không khí này.

Tống Nguyệt mặt đỏ bừng, lắp bắp, luống cuống giải thích: “Không, không, không phải, thật sự không phải, tôi thật lòng không có ý đó.”

Trong hội trường, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô ta.

Tống Nguyệt nói càng lúc càng nhỏ, liên tục đưa ánh nhìn cầu cứu về phía Hứa Tri Thu. Nhưng lúc Hứa Tri Thu đang mấp máy môi thì đụng phải ánh mắt khiêu khích của tôi, cuối cùng anh ta chỉ biết cúi đầu, không nói được câu nào. Tống Nguyệt tràn đầy thất vọng và đau buồn, như thể cô ta mới là người bị tổn thương.

Rồi cô ta quay sang nhìn vào mắt tôi,  hàng mi bỗng run rẩy, những giọt nước mắt uất ức và bướng bỉnh tràn xuống: “Thưa cô, nhân dịp đặc biệt này, tôi xin phép gửi lời xin lỗi đến cô.”

Cô cúi rạp người, dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Tôi ngưỡng mộ thầy Hứa, ngưỡng mộ học vấn của thầy, kính trọng tài năng của thầy. Vì vậy mà đã nói ra những lời ngưỡng mộ không kiềm chế, và điều đó vô tình làm tổn thương cô, tôi xin lỗi. Nhưng giữa chúng tôi hoàn toàn trong sạch, chưa bao giờ vượt quá giới hạn cho phép. Người ta thường nói, nhìn hành động chứ không ngó tâm tư, ai cũng có lỗi trong tâm. Thân thể anh ấy thuộc về cô, nhưng trái tim anh ấy thuộc về chính anh ấy, và tôi cũng vậy. Mong cô rộng lòng bỏ qua, tôi từ vùng quê hẻo lánh thi đỗ vào đây không dễ dàng, giảng dạy tại học viện là mơ ước của tôi, xin cô đừng dập tắt hy vọng của cuộc đời tôi được không?”

Giọng nói run rẩy của cô ta mang vẻ yếu đuối tội nghiệp, nhìn chẳng khác nào một cô gái đáng thương bị dồn đến bước đường cùng, nhưng vẫn phải quỳ gối xin lỗi người khác.

Lúc này tôi thấy tay của Hứa Tri Thu nắm chặt lại, gân xanh trên trán nổi rõ.

Mọi người đều nhìn tôi, như đang nhìn một kẻ ác bắt nạt một cô gái yếu đuối.

Tôi lạnh lùng cười: “Hy vọng cuộc đời của cô, chẳng phải chính cô đã tự tay dập tắt sao?”

Tống Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt khó tin, như thể tôi vừa nói điều gì độc ác lắm.

“Cô tự nhận mình có học thức, nói với tôi rằng chỉ nên nhìn hành động chứ không ngó tâm tư. Nhưng làm giáo viên không chỉ là đi dạy học mà còn là dạy người nữa, không biết cô có biết điều này không? Cô đang thản nhiên bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với một người đàn ông đã có vợ, nếu quan điểm này được tuyên truyền cho học sinh của cô thì cô sẽ vô tình gây hại cho rất nhiều cô gái và gia đình vô tội đấy. Cô tự hỏi bản thân đi, hành động này có đang làm gương cho học sinh không?”

Lời tôi như mũi tên bắn thẳng vào cô ta, khiến cô lảo đảo lùi lại, giọng nghẹn ngào run rẩy:

“Nhưng tôi đã xin lỗi cô và cũng đã chịu phạt rồi, chẳng lẽ cô nhất định phải ép tôi đến chết sao?”

Dáng vẻ yếu đuối quá đỗi đáng thương ấy đã khiến người thanh niên từng xô ngã tôi hôm trước không nhịn được nữa, lầm bầm nhỏ: “Dĩ hòa vi quý đi, cần gì làm căng như vậy chứ? Cô không thấy mình làm vậy là quá ác độc à?

Tôi quay đầu nhìn theo tiếng nói, lập tức nhận ra người đó: “Hôm đó người xông tới xô tôi ngã chính là cậu đúng không?”

Anh ta chột dạ rụt cổ, có lẽ anh ta không ngờ tôi lại hỏi thẳng thừng như vậy.

“Hôm đó cô đột ngột đánh người, tôi… tôi chỉ là thấy bất bình mà thôi.”

“Vậy hôm nay cậu cũng thấy bất bình sao?”

Tôi cười nhạt, vén tóc mái lên, để lộ vết sẹo nhạt màu trên lông mày.

“Huy chương cứu mỹ nhân của cậu đây này, thấy vừa lòng chứ?”

9

Mặt Tiểu Lưu đỏ bừng, lắp bắp: "Xin, xin lỗi. Tôi không cố ý. Nhưng giờ chị không sao nữa rồi, còn cả đời Tống Nguyệt thì bị chị hủy hoại mất tiêu."

Tôi nhìn quanh, đám thanh niên đứng sau Tiểu Lưu đều gật đầu. Rõ ràng là họ đều đồng cảm với Tống Nguyệt. Còn về phía Hứa Tri Thu, ánh mắt anh ta đang hướng về phía Tống Nguyệt, đầy vẻ xót xa.

Tôi bất lực lắc đầu. Vốn dĩ còn đang lưỡng lự, nhưng giờ thì…

Tôi lấy ra từ trong túi một xấp thư, đưa cho cô giáo bên cạnh: "Các người không dám chất vấn cách xử lý của lãnh đạo nhà trường mà lại tới công kích tôi - một nạn nhân đáng thương cần sự thấu hiểu à? Tại sao người làm sai lại được thông cảm, còn người bị tổn thương thì lại bị chỉ trích vậy? Nếu đã thích làm quan tòa đến như vậy thì mời mọi người cùng xem cái này nhé."

Ngay lập tức, tiếng xì xào rộ lên như ong vỡ tổ. Đã có kẻ hiếu kỳ bắt đầu chuyền nhau đọc những lá thư.

Vì số lượng thư rất nhiều nên tôi chỉ có thể mang vài lá, chưa kịp truyền tay đã có người đọc lớn.

"Trong sâu thẳm linh hồn em, có một giọng nói thốt lên rằng anh là chồng em, là bạn đời của em. Trời ơi, rõ ràng biết người ta có vợ mà còn gọi là chồng rồi bạn đời thấy gớm. Cô gái trông tử tế thế này mà nói ra những lời không biết xấu hổ."

"Chẳng phải họ chỉ nói là trao đổi học thuật thôi sao?"

"Trao đổi học thuật gì chứ, viết thế này thì thô tục quá. Nhìn xem, đọc thử lá thư này đi."

"Đêm hôm qua, em lại mơ thấy anh, trong đó anh như ngọn lửa dưới lớp băng xông vào cơ thể em, mặc sức tung hoành, gần như làm tan nát linh hồn em… Trời ơi, xấu hổ chết mất. Không biết con gái nhà ai mà viết những lời thế này vào thư cơ chứ?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...