Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nguyệt Hoa
Chương 4
Hắn đang khóc sao?
"Phụ hoàng, mẫu thân bao giờ sẽ tỉnh lại?"
"Nàng... sẽ không tỉnh lại nữa."
Ngọc Nhi bỗng nhiên kích động:
"Không thể nào, có phải vì con đã nói dối, nên mẫu thân mới không cần con nữa không?"
Giọng của Tiêu Hoài Nhiếp vang lên: "Nói dối?"
Ngọc Nhi thút thít, kể lại toàn bộ chuyện của Lương Tự Cẩm.
"Quý phi mẫu thân bảo, chỉ cần con lấy được trâm gỗ của mẫu thân, muốn gì cũng được, người còn bảo con lừa phụ hoàng rằng đêm đó con nhờ mẫu thân đến cung Quý phi để đón con."
"Huhu... mẫu thân, Ngọc Nhi sẽ không bao giờ nói dối nữa, người mau tỉnh lại đi, được không?"
Ta không thể nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Hoài Nhiếp lúc này.
Nhưng nghe được tiếng chén trà rơi vỡ nát.
12
Ta để lại cho Tiêu Hoài Nhiếp một lá thư.
Trong đó viết rằng, sau khi qua đời không muốn vào Hoàng lăng, chỉ mong được chôn dưới gốc cây quế.
Ta cũng không quá yêu thích cây quế.
Chỉ là thời điểm này, hoa quế nở rộ nhất.
Ngay ngoài Kinh thành có một rừng quế.
Ta vốn muốn chút tình cảm sâu đậm hơn, bảo hắn chôn ta ở nơi chúng ta từng gặp gỡ và hiểu nhau.
Nhưng Lĩnh Bắc quá xa, ta sợ giữa đường lại "sống lại".
Ngày đóng quan, Ngọc Nhi ôm một đống đồ mà Lương Tự Cẩm tặng.
"Phụ hoàng, tất cả đây đều là những thứ Ngọc Nhi thích nhất, con muốn đem hết cho mẫu thân."
Linh lung Nguyệt quang bội, Linh tê bích tủy trâm, trâm vàng lông vũ đỏ, đại trân châu Nam Hải, dạ minh châu quý hiếm...
Ta thật muốn nhìn thấy sắc mặt của Lương Tự Cẩm lúc này.
Trên đường đến mộ.
Ta nhờ Ngọc Nhi tiết lộ chút tin về các món tùy táng cho những người ăn xin ven đường.
Chẳng mấy chốc, mộ ta liền bị trộm đào lên.
Ánh trăng sáng tỏ.
Ta xoã tóc ngồi dậy từ trong quan tài.
Hai tên trộm mộ ngay lập tức gào lên.
Ta hỏi: "Các ngươi nhìn thấy ta sao?"
Rầm!
Ngất.
Ta đứng dậy, dùng mê hương cho hai người.
Sau khi thu dọn tất cả đồ mà Ngọc Nhi đưa, ta lại chỉnh trang mộ phần như cũ.
Để lại một dòng chữ bằng máu:
“Không phải của mình, đừng mơ tưởng.”
Không lâu sau, câu chuyện ma quái lan truyền rầm rộ trong giới trộm mộ.
Ta không rời đi.
Dưới chân núi, ta dựng một túp lều nhỏ chờ Ngọc Nhi.
Sau khi yến tiệc Trung thu kết thúc, con sẽ xin Tiêu Hoài Nhiếp dẫn tới mộ ta để viếng.
Trăng vẫn sáng vằng vặc.
Ngọc Nhi xin được ở lại một mình với ta một lát.
Tiêu Hoài Nhiếp đồng ý.
Ba chén rượu đã dâng.
Bất ngờ, Ngọc Nhi hét lớn:
"Mẫu thân, là mẫu thân, người đến tìm con rồi sao?"
Khi Tiêu Hoài Nhiếp quay đầu lại, Ngọc Nhi đã nhảy xuống vách đá.
Trên núi, ta đã chuẩn bị sẵn dây thừng, đầu kia buộc vào thân cây giữa sườn núi.
Dưới đáy là hồ nước, còn có đống cỏ mà ta đã bày sẵn.
Đón lấy Ngọc Nhi.
Xóa hết dấu vết, ta ném đôi giày của con xuống nước.
Đang cân nhắc xem có nên cởi bớt một lớp áo của con rồi ném xuống không, Ngọc Nhi liền nói:
"Mẫu thân yên tâm, con đã bỏ thuốc gây ảo giác vào bánh mà Lương Quý phi cho, phụ hoàng sẽ không nghi ngờ đâu."
"Đây chính là ‘lấy gậy ông đập lưng ông’."
13
Ta đưa Ngọc Nhi đến Lĩnh Nam.
Ở đó có một hồ rộng tên Triều Tịch.
Chúng ta dựng nhà bên bờ hồ, ở được mấy tháng, còn học cả đánh cá.
Ta và Ngọc Nhi đều đen sạm vì nắng.
Sau đó, chúng ta lại phiêu bạt đến vùng Thục.
Dùng tiền mua danh phận giả.
Ta tên là Lý Thúy Phân, còn con gọi là Lý Đại.
Tên hèn dễ nuôi mà.
Lần này, căn nhà chúng ta thuê cũng không lớn, sợ khoe giàu sẽ rước họa.
Nhưng một ngày nọ, khi Ngọc Nhi chơi đùa với lũ trẻ xung quanh, lỡ để lộ chiếc áo lót bằng lụa.
Hôm sau đã có tin đồn.
Ta là con gái nhà giàu, lưu lạc bên ngoài cùng đứa con riêng.
Đêm đó, có một thư sinh mặt nhợt nhạt gục trước cổng nhà ta.
Trắng trẻo, sạch sẽ, quả thật dễ coi.
Thậm chí còn đẹp hơn Tiêu Hoài Nhiếp năm xưa.
Ngọc Nhi hỏi ta: "Mẫu thân, có cứu không?"
Ta xắn tay áo: "Cứu, sao lại không cứu, mỹ nam tự dâng đến cửa có lý gì mà không cứu."
Thư sinh tên là Tô Dật.
Hắn kể rằng trên đường lên kinh ứng thí gặp phải sơn tặc, bị cướp sạch đồ đạc nên đói lả trước cổng nhà ta.
Tô Dật thậm chí còn quỳ xuống trước ta: "Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, Tô mỗ không tiện quấy rầy."
Nói xong cũng chẳng đi ngay.
Đôi mắt đào hoa nhìn ta đáng thương tội nghiệp.
Ta vẫy tay: "Thôi nào, trời đã tối thế này, công tử thân cô thế cô biết đi đâu."
"Công tử nếu không chê, tối nay hãy ở chung phòng với Lý Đại nhé."
Sáng sớm.
Ta ngửi thấy mùi cơm thơm.
Tô Dật dậy sớm nấu ăn, chờ ta và Ngọc Nhi.
"Cô nương, tiểu sinh không có gì báo đáp, mong cô đừng chê bai."
Ta chỉ cười mà không nói gì.
Báo ân mà dùng gạo của ta, dầu của ta.
Tô Dật liên tiếp nấu ăn cho chúng ta ba ngày.
Ta đi chợ mua cho hắn một bộ y phục mới.
Hắn sờ sờ vải, ánh mắt thoáng qua vẻ tham lam:
"Cô nương, như vậy thật là ngại quá."
Ta chỉ ra đồng ngô bên ngoài:
"Công tử nếu ngại thì giúp ta thu hoạch bắp ngoài đồng nhé."
"Chúng ta chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau, còn mong công tử chăm sóc."
Tô Dật nghe xong vui vẻ chạy đi thu hoạch ngô.
Ngọc Nhi từ trong phòng bước ra.
Giơ ngón cái khen ta.
"Mẫu thân giỏi thật, nhưng sao con không biết nhà ta có trồng ngô?"
Đồng ngô tất nhiên không phải của ta.
Bà cụ hàng xóm chân yếu tay run.
Tiện thể để hắn làm chút việc tốt, dẹp bớt cái tâm lừa gạt phụ nữ.
Tiền của tiệm vải ta còn chưa trả mà.
Nhân lúc Tô Dật đang khuân bắp, ta cùng Ngọc Nhi lẻn đi ngay trong đêm, đến Ninh Châu.
Vừa mới tìm được chỗ ở.
Đã gặp ngay cảnh vạn dân chúc mừng tưng bừng.
"Chuyện gì vậy?" Ta tò mò hỏi.
Một dân làng nhiệt tình đáp: "Cô chưa biết sao, Quý phi trong cung sinh được hoàng tử, thiên hạ đại cát, Thánh thượng vui mừng, hạ lệnh mừng khắp chốn."
"Không nói nữa, mau chạy thôi, triều đình mở kho lương phát cho dân, chậm chân là hết đó."
Lương Tự Cẩm sinh con ư?
Ta và Ngọc Nhi vừa rời khỏi cung, nàng ta đã có thể sinh con sao?
Ta nhìn Ngọc Nhi hỏi:
"Con có hối hận vì rời cung cùng mẫu thân không?"
Ngọc Nhi kiên định lắc đầu:
"Mẫu thân, Ngọc Nhi không hối hận."
"Tuy con không thích tiên sinh trong cung, nhưng thầy từng nói, ‘tình mẹ không báo đáp được, đời người còn cầu gì hơn’."
"Năm con năm tuổi, mắc phải đậu mùa, trong cung chẳng ai dám ở bên con, chính là mẫu thân ngày đêm không chợp mắt mà chăm sóc. Con tuy nhỏ, nhưng nhớ rất rõ, người đã quỳ dưới trăng cầu trời, thà lấy mạng đổi mạng để con có thể tỉnh lại."
14
Chúng ta định cư ở Ninh Châu.
Ngọc Nhi rất thích nơi này.
Ta không kinh doanh gì, chỉ mua một căn nhà rộng rãi.
Với mọi người xung quanh, ta nói rằng phụ thân của Ngọc Nhi từng là binh sĩ, hy sinh khi cứu ngàn quân nên triều đình trợ cấp khá nhiều.
Dù sao ở xa Kinh thành, chỉ cần chúng ta không gây chuyện, cũng chẳng ai về kinh tra hồ sơ.
Giờ thì chúng ta cũng không cần quá dè dặt trong việc chi tiêu.
Hai năm trôi qua.
Ngọc Nhi đã sắp cao bằng ta.
Sáng sớm, ta tiễn con đến trường.
Nhưng tối đến vẫn chưa thấy về.
Chẳng lẽ con đã xô xát với ai sao?
Ta mang theo ít bạc, vội vã đến trường.
Bên trong bên ngoài trường học, đều bị quan binh vây kín.
Trên bóng cửa sổ lộ ra một bóng dáng, chính là Tiêu Hoài Nhiếp.
Ta nghe được cuộc đối thoại của họ:
"Ngươi là ai, ta không quen biết ngươi?"
"Tiêu Ngọc!" Giọng Tiêu Hoài Nhiếp trầm đến đáng sợ.
Ngọc Nhi đáp không chút e dè: "Tiêu Ngọc? Ai là Tiêu Ngọc, ta tên là Lý Đại."
"Ngươi nói ngươi tên là Lý Đại, vậy phụ mẫu ngươi đâu?"
Ngọc Nhi: "Mẫu thân bỏ đi, phụ thân chếc rồi."
Ta thấy bóng hắn giơ tay định giáng một cái tát vào Ngọc Nhi.
Lòng ta thắt lại.
Không màng người bên trong có nghe thấy hay không.
"Ngừng tay!"
15
Lại gặp hắn rồi.
Thật là xui xẻo.
Ta vốn không trông mong ngôi mộ trống rỗng của mình có thể che giấu lâu, chỉ bất ngờ vì hắn lại lặn lội đường xa tìm đến Ninh Châu.
"Mẫu thân, người đứng sau lưng con, đừng nói chuyện với hắn."