Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Phu Quân Đạm Mạc Như Cúc, Nhưng Lại Làm Mê Luyến Tình Trường
Chương 3
Chẳng lẽ…
Chàng thực sự thích ta?
Đột nhiên, một tiếng gọi giật khẽ vang lên.
"Đại tỷ! Chạy mau! Tiêu rồi! Đệ bị người ta theo dõi!"
Ngô Thất Lang ôm cánh tay, lăn mình từ cửa sổ vào, m.á.u vẫn còn đang chảy, hắn kéo ta, định chạy ra ngoài.
Ta vội giữ hắn lại.
"Bình tĩnh nào. Giờ đệ bị thương như vậy, chỉ cần theo vết m.á.u là sẽ tìm ra đệ ngay!"
Ngô Thất Lang giận dữ: "Thế giờ phải làm sao?"
Ta thở dài: "Cởi áo ra, băng bó kỹ vết thương, rồi nằm lên giường."
"Đại tỷ, tỷ…"
"Nghĩ gì thế? Im miệng làm ngay!"
Ta cầm lấy đao, nhảy ra ngoài cửa sổ, đứng trên mái hiên, nheo mắt nhìn ra xa như con cú đêm.
Một hàng đuốc đang gấp rút tiến về phía khách điếm.
Ta hít một hơi sâu, nhanh chóng lau sạch những vết máu có thể dẫn chúng vào khách điếm, rồi rạch cổ tay mình, chạy nhanh theo hướng ngược lại.
Sau khi hoàn toàn cắt đuôi bọn chúng, ta mới từ ngoài thành chậm rãi trở về.
Hôm nay, ta lại về phủ trễ.
Thêm vào đó, ta quên mang theo quần áo thay, giờ bộ đồ này bám đầy bụi bẩn và cành lá cây.
Ta đẩy cửa vào phòng, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng nhiên dấy lên một cảm giác phiền muộn.
Nhưng khi nhìn thấy Ngô Thất Lang cuộn mình trong chăn, ánh mắt đáng thương nhìn ta, ta không nỡ trách mắng.
Ta đành thở dài: "Băng bó xong chưa?"
"Rồi."
Ta gật đầu: "Được. Vậy mặc áo vào, bảo tiểu nhị gọi nước cho ta, ta cần tắm rửa."
Hắn vội vàng chạy xuống lầu.
Ta bận nhặt lá cỏ trên tóc, vết thương ở cổ tay cũng chỉ được buộc tạm bằng khăn tay, cần băng bó lại cẩn thận để tránh cho Trần Quân phát hiện điều khác lạ.
Trần Quân…
Đã hai ngày ta không cùng chàng dùng bữa tối rồi.
Nghĩ đến đây, cơn phiền muộn trong lòng càng thêm cuộn trào.
Đang lúc cúi đầu bận rộn, tiếng gõ cửa vang lên.
Ba tiếng, đều đều đến mức ngay cả khoảng cách giữa mỗi lần gõ cũng giống hệt nhau.
Ta lên tiếng: "Vào đi, đặt nước tắm xuống là được."
Nhưng, cánh cửa mở ra, lại không hề nghe thấy tiếng của tiểu nhị rộn ràng.
"Ngô Thất Lang, đứng đó làm gì—" Ta quay lại, vẻ khó chịu trên mặt lập tức đông cứng.
Ta thậm chí theo bản năng phải vịn vào bàn.
Hỏng rồi.
Hỏng thật rồi, hoàn toàn hỏng rồi.
Trong cơn bối rối, ánh mắt ta đăm đăm nhìn chàng trai trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Người đến, sao lại là Trần Quân?
6.
Trần Quân bước thêm một bước vào trong, rồi đứng yên tại chỗ.
Chàng tựa như ánh sáng dịu dàng sau cơn mưa, như một vị thần băng giá, dường như chẳng có gì có thể khiến chàng lay động, như thể chàng chỉ tình cờ đi ngang qua.
Ta nắm chặt ngón tay, bình tĩnh lại, ta cuối cùng cũng nghe thấy tiếng lòng hỗn loạn đến náo loạn của chàng:
【Gì! Gì chứ! Nước tắm! Tên gian phu đó!!! Tên gian phu đó muốn làm gì với Ngọc Ngọc! Hay là… đã làm gì rồi?!】
【Không không không! Tuyệt đối không thể! Nhưng mà… Ngọc Ngọc ngoan ngoãn và ngây thơ biết bao, chắc chắn từ nhỏ đến giờ không hiểu sự đời, nàng chắc chắn bị hắn lừa gạt, hoặc là bị hắn đe dọa.】
Ta run rẩy mở miệng, ngắt lời tiếng lòng càng lúc càng tràn ngập oán hận nhắm về phía Ngô Thất Lang của chàng:
"Phu… phu quân, thiếp—"
"Ngươi có nỗi khổ gì chăng?"
Ta còn chưa kịp nói hết câu, Trần Quân đã cắt lời.
Nếu ta không nghe được suy nghĩ của chàng, chỉ nhìn vào vẻ mặt đạm mạc như mây trôi nước chảy ấy, ta chắc chắn sẽ cho rằng chàng đang mỉa mai ta.
Nhưng, khi chàng vừa hỏi câu này, ta lại nghe thấy tiếng lòng điên cuồng và to rõ hơn bao giờ hết:
【Ngọc Ngọc! Ngọc Ngọc của ta!】
【Nàng đã chịu ấm ức gì sao! Hu hu hu! Ta nhất định sẽ không tha cho hắn! Ta muốn hắn phải nếm mùi đau khổ! Ta sẽ cho hắn biết thế nào là lễ hội.. à không,là lễ độ! Ta sẽ đâm vào đầu hắn! Cho hắn nếm mùi cay đắng!】
Ta càng lúc càng không đành lòng nghe thêm.
Trong lòng ta không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Người này, thực sự là…
Ai da.
Thật đáng yêu.
Lần đầu tiên ta không dùng nụ cười dịu dàng giả tạo để đối diện Trần Quân, mà là một nụ cười chân thành.
Ta nói: “Phu quân, thiếp bị trượt ngã, váy bị bẩn, nên mới gọi nước nóng để tắm rửa. Không có gì xảy ra cả, tin thiếp đi.”
“Liên quan gì đến ta.” Trần Quân lạnh lùng nói, “Ta chỉ tình cờ đi ngang qua, bỗng nhớ nàng hôm nay chưa cho ta xem sổ sách thôi.”
【Ngọc Ngọc! Làm tốt lắm! Nàng không bị tên gian phu lừa gạt! Giỏi lắm!】
【Ta tin nàng! Ta tin nàng! Ta tin nàng nhất!】
Ta nhìn gương mặt chàng, lại nghe những lời trong lòng chàng hoàn toàn khác với những gì chàng nói.
Ta dường như lần đầu tiên nghiêm túc, cẩn thận ngắm nhìn Trần Quân.
Chàng dường như, quả thật rất đẹp.
7.
Đêm khuya, Ngô Thất Lang lẻn vào phủ Trần gia, lăn vào từ cửa sổ phòng ta.
Hắn vừa khóc thút thít, vừa đầy phẫn nộ.
Vừa ngồi xuống, hắn đã cắn hạt dưa, nói: “Không phải đệ nói quá chứ tỷ phu cũng quá đáng sợ rồi.”
Cái miệng rộng của hắn nói không ngừng, ngay cả hạt dưa cũng chẳng chặn được.
“Tỷ phu trông như một vị thần tiên, không biết bằng cách nào mò đến khách điếm, còn xuất hiện sau lưng đệ mà không một tiếng động. Khi đó đệ vừa gọi nước nóng cho tỷ xong, đang ngồi dưới lầu ăn mì, bỗng nhiên một tiếng rầm, một cú đấm đập ngay bên cạnh bát mì của đệ, dọa đệ suýt nghẹn chếc.”
Hắn vỗ ngực, vẻ mặt còn chưa hoàn hồn.
“Tỷ phu nói, ‘Nàng là một cô nương yếu đuối, dễ bị người ta lừa gạt và bắt nạt. Nhưng nhớ kỹ, nàng là thê tử của ta, ngươi mà dám nói thêm một câu nào với nàng, ta sẽ phế ngươi. Toàn thành này, sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân, lời ta nói ra là ta sẽ làm.’”
Hắn không thể bắt chước được giọng điệu của Trần Quân.
Nhưng ta biết, giọng nói ấy nhất định lạnh lẽo như băng sương.
Vốn dĩ chàng thanh nhã là thế, ấy vậy mà vì ta, lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy.
Ta siết chặt tay áo, cúi đầu im lặng.
Ngô Thất Lang cuối cùng cũng ăn xong hạt dưa, hắn thăm dò nhìn ta — “Đại tỷ, nhiệm vụ ngày mai có làm không?”
Ta lắc đầu, xoa bóp thái dương mệt mỏi: “Thôi, tạm ngừng một thời gian. Đệ thay ta giao nhiệm vụ cho Nhị Lang và Tam Lang. Còn bên này… tạm thời ta không thể rời được.”
Ngô Thất Lang cười hì hì: “Đệ hiểu mà, đại tỷ, tỷ muốn hẹn hò chứ gì.”
Ta vỗ vào đầu hắn: “Nói bậy.”
Hắn cười cợt chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình ta, ngẩn ngơ nhìn ngọn nến, không biết khuôn mặt nóng bừng của mình có phải do ánh nến làm bỏng hay không.
Sáng hôm sau.
Quả nhiên, ta lại chạm mặt Trần Quân.
Ta ngây người nhìn chàng.
Chàng bình thản, tùy ý gật đầu hỏi: “Lại ra ngoài à?”