Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TẠM BIỆT ANH TỐNG, HÔN LỄ ĐƯỢC TIẾP TỤC
Chap 5
Ai mà ngờ kết hôn lại mệt đến thế này.
Tiếng cửa mở vang lên.
Tôi nhìn thấy Kỳ Hoài Chi cầm áo ngủ bước vào phòng tắm.
Tôi bất giác bật dậy, suýt nữa quên mất, trong phòng còn một người.
Hơn nữa còn là người chồng hợp pháp của tôi.
Đêm nay... Còn là đêm tân hôn.
Nghĩ đến đây, mặt tôi bất giác đỏ bừng.
Đến khi anh tắm xong bước ra, tôi liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng thở phào.
May quá, quấn khá kín.
Nhưng khi thấy anh càng lúc càng tiến gần, bàn tay tôi không tự giác siết chặt lấy ga giường.
Gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả lên vành tai nóng ran của mình.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tôi ngước lên, đụng phải đôi mắt chứa đầy ý cười của anh.
Một bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng kéo tay tôi ra.
"Đừng siết chặt nữa, cẩn thận đau tay đấy."
Tôi hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Kỳ Hoài Chi đứng dậy, đi qua bên kia giường.
"Chúng ta kết hôn vội vàng, anh biết em chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cứ từ từ thôi, anh sẽ không hối hận, em cứ yên tâm đi."
Tôi gật đầu.
Bởi vì chuyện giữa tôi và Tống Văn Cảnh, trong lòng tôi luôn thấp thỏm bất an, nhưng anh đều hiểu rõ.
Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy tủi thân.
Cưới anh vội vã như vậy, không biết sau này có hối hận không.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy...
An tâm.
7
Ở một nơi xa lạ, ngủ chung giường với một người đàn ông chưa quá thân thuộc, tôi cứ nghĩ mình sẽ trằn trọc cả đêm.
Ai ngờ tôi lại ngủ thiếp đi rất nhanh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi theo thói quen dụi vào “gối ôm” trong lòng.
"???"
Cảm giác không đúng!
Lý trí lập tức trở lại, tôi rón rén buông tay, lén liếc lên trên liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đã tỉnh táo từ lâu, còn mang theo ý cười nhìn tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng bật dậy.
"Xin lỗi, xin lỗi, em ngủ không yên.”
Kỳ Hoài Chi giơ tay xoa nhẹ đầu tôi, giọng trầm thấp, ôn hòa.
"Không sao, không cần xin lỗi, chúng ta là vợ chồng mà."
Sau khi rửa mặt xong, Kỳ Hoài Chi nhìn tôi, nói: "Đi thôi, đến xem nhà tân hôn của chúng ta nào."
Tôi không nghĩ nhiều liền đi theo.
Kết quả tôi lại nhận được một bất ngờ lớn.
Hóa ra, nhà tân hôn của chúng tôi nằm ngay bên cạnh nhà ba mẹ tôi.
Tôi vui vẻ đến mức chạy khắp tầng một, cái gì cũng muốn xem.
Kỳ Hoài Chi đứng bên sofa, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi đã từng nghĩ rằng, sau khi buông bỏ Tống Văn Cảnh, tôi sẽ suy sụp rất lâu.
Nhưng thực tế là tình cảm từng bị bào mòn theo thời gian, một khi đã buông xuống thì điều còn lại chỉ là sự trống trải và giải thoát.
Một tuần sau khi kết hôn.
Tống Văn Cảnh không hề liên lạc với tôi dù chỉ một lần.
Tôi vẫn có chút thất vọng.
Thật sự rất để tâm đấy, toàn tâm toàn ý chăm sóc cô thanh mai nhỏ của mình.
Nếu tôi không kết hôn với Kỳ Hoài Chi, tuần này tôi sẽ khổ sở đến mức nào đây?
Những lời đồn đại ngoài kia sẽ ồn ào đến mức nào, tôi cũng không dám nghĩ đến.
Tống Văn Cảnh, từ nay về sau, tôi sẽ không đợi anh nữa.
Nhưng chút thất vọng này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
Nhìn Kỳ Hoài Chi đang bước về phía mình, tôi nở nụ cười nhẹ nhõm.
Bây giờ tôi đã có người mà mình muốn trân trọng rồi.
Đây mới là cuộc sống của tôi.
Kỳ Hoài Chi đối xử với tôi rất tốt.
Tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi.
Theo kế hoạch ban đầu, anh lẽ ra không chán ghét cũng chẳng thích thú gì với cuộc hôn nhân này.
Nghe nói anh không có người trong lòng, thế nên tôi mới sử dụng lời hứa đó.
Nhưng sự dịu dàng và quan tâm của anh khiến tôi có ảo giác rằng anh thích tôi.
Vậy nên, khi nhìn người đàn ông đang xử lý công việc trong thư phòng, tôi do dự một chút rồi lên tiếng: "Kỳ Hoài Chi."
"Ừm? Sao vậy?"
"Anh đồng ý kết hôn với em... Là vì muốn thực hiện lời hứa sao? Hay là..."
Tôi vốn dĩ định hỏi anh có thích tôi không.
Nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Thôi đi, đừng tự chuốc nhục vào thân.
Tôi cười tự giễu.
"Không có gì, anh làm việc tiếp đi."
Có lẽ anh chỉ vì tôn trọng vợ mình nên mới đối xử tốt với tôi thôi.
Không cần tự đa tình thì hơn.
Tôi xoay người định rời đi nhưng bỗng nhiên bị kéo vào một vòng tay mang theo hương thơm lạnh lẽo, dễ chịu.
Từ phía trên truyền đến một tiếng thở dài.
"Niệm Niệm, anh cứ nghĩ rằng mình đã thể hiện đủ rõ rồi."
Tôi sững sờ.
Không biết có phải như tôi nghĩ hay không, giọng nói tôi hơi run run.
"Anh có ý gì?"
Kỳ Hoài Chi cúi đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Niệm Niệm, anh thích em, từ rất lâu rồi."
8
Vì nhà ba mẹ đẻ ở ngay bên cạnh nên tôi và Kỳ Hoài Chi thường xuyên sang đó ăn ké.
Ba tôi không chỉ giỏi đàn piano mà còn nấu ăn cực kỳ ngon.
Ông ấy thường khoe khoang trước mặt tôi rằng, năm đó chính nhờ tài đánh đàn đã thu hút ánh mắt của mẹ, rồi lại dựa vào tay nghề nấu ăn để chinh phục dạ dày của bà ấy, mới có thể giành được đóa hồng kiêu ngạo năm ấy.
Tôi nghe mà mắt sáng rực, đầy ngưỡng mộ.
Kỳ Hoài Chi thấy vậy, ghé sát bên tai tôi, giọng nói trầm thấp, dịu dàng: "Nếu em thích thì anh cũng sẽ nấu cho em ăn."
Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của ba mẹ ở phía đối diện, mặt tôi lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
"Ai nói là em thích chứ!"
Kể từ sau khi Kỳ Hoài Chi tỏ tình, quan hệ giữa chúng tôi trở nên thân mật hơn nhiều.
Cũng chính hôm đó tôi mới biết, hóa ra anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Từ rất lâu trước đây, trong lòng anh đã có tôi rồi.
Phải nói là trong lòng tôi cũng trộm vui sướng, thậm chí còn đem khoe với mẹ.
Mẹ tôi chỉ liếc tôi một cái, bĩu môi.
"Mẹ đã sớm biết rồi, từ khi con cứu nó năm đó, nó liền thường xuyên lui tới nhà chúng ta."
"Lúc đầu, mẹ và ba con còn nghĩ là vì biết ơn, nhưng rồi số lần đến ngày càng nhiều, ánh mắt nó nhìn con càng lúc càng không giấu nổi.
Sau đó, có lẽ nó cũng nhận ra bọn mẹ đã phát hiện nên dứt khoát thẳng thắn luôn.
Nói là con còn nhỏ, vừa vào đại học, chưa hiểu chuyện tình cảm nên sẽ đợi con lớn thêm chút nữa..."
"Mẹ và ba con đều rất ưng nó.
Người bản địa, chênh nhau sáu tuổi cũng không nhiều lắm, con gả qua đó chính là chủ gia đình, không cần lo lắng gì về quan hệ mẹ chồng nàng dâu hay họ hàng thân thích."
"Nhưng rồi, người ta kiên nhẫn đợi con, để rồi cuối cùng con lại về nhà tuyên bố với cả nhà rằng mình yêu cái thằng họ Tống kia."
"Khi đó nó cũng đến nhà chúng ta một chuyến.