Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TỊCH LẶNG HOA PHAI
Chương 3
Ta bị bỏ rồi.
Nhưng điều còn đau lòng hơn cả việc bị bỏ, chính là ta không thể ở lại nhà họ Tạ.
Nhà họ Tạ là một gia tộc lớn, còn rất nhiều cô nương đang đợi được gả.
Nếu ta ở lại, sẽ làm hỏng thanh danh của tất cả.
Cuối cùng, phụ thân và mẫu thân quyết định đưa ta về nhà ngoại ở Nam Dương.
Trái tim lạnh lẽo như băng, ta ngồi trước sảnh, cúi đầu nghe họ bàn bạc về tương lai của ta.
Sau đó, ôm chút ít hành lý, ta bước lên xe.
Khi ta đến nhà ngoại đã là cuối thu.
Trời dần lạnh, ta xuống xe ngựa, được di mẫu ra đón.
Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đã già, trong nhà việc lớn nhỏ đều do di mẫu quán xuyến.
Bà lo ta sẽ làm ảnh hưởng đến con cháu trong nhà, lấy cớ không còn viện nào trống, rồi vội vàng sắp xếp ta trong Phật đường.
Phật đường không phải nơi tốt đẹp gì.
Cửa lớn ngày thường đều khóa chặt.
Ta không thể ra ngoài, cũng thường xuyên có người quên đưa cơm cho ta.
Muốn tự mình nấu ăn, nhưng lại không có nguyên liệu.
Trong sân nhỏ của Phật đường chỉ có một cái giếng.
Ta tự mình kéo nước lên đun, đôi khi đói quá thì uống một bụng nước nóng cầm cự.
Phật đường không có phòng ngủ, phía sau tượng Phật đặt một chiếc giường.
Ta ngủ được hai, ba ngày, thì bắt đầu mơ thấy ác mộng.
Mỗi lần tỉnh giấc, nhìn tượng Phật, trong lòng ta đều dâng lên nỗi sợ hãi và bi thương, cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình.
Lâu dần, ta sợ hãi thật sự.
Sợ rằng mình sẽ bị nhốt trong Phật đường này cả đời.
Ta mới mười bảy tuổi.
Ta sợ cuối cùng mình không chết thì cũng phát điên.
9
Từ hôm giật mình tỉnh mộng, ta bắt đầu tập leo tường.
Lúc đầu, mãi mà không làm được.
Về sau, tập luyện mãi mới đỡ hơn chút ít.
Suốt một tháng, ta không nhớ nổi mình đã ngã bao nhiêu lần.
Đến khi ta lần đầu tiên trèo qua được tường, hôm đó may mắn là đúng ngày gia nhân trong phủ được nghỉ.
Ta gắng sức vượt qua ba bức tường viện, lần đầu tiên thấy được đường phố bên ngoài.
Ta búi tóc như phụ nhân, lấy cớ mua quần áo cho phu quân, mua một bộ nam trang.
Sau đó, tìm một ít tro bếp bôi bẩn lên mặt, cổ và quần áo.
Toàn bộ trang sức và tiền bạc ít ỏi đều được đổi thành ngân phiếu, giấu kỹ trong cổ áo.
Trên người chỉ mang khoảng trăm văn, giả vờ làm người què, chân khập khiễng đi thuê xe ngựa.
Xe phu hỏi ta muốn đi đâu, ta không dám nói, chỉ ra hiệu đi về hướng bắc.
Ta không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu thôn làng, bao nhiêu thành trì.
Đường đi chẳng dễ dàng gì, may mắn là đầu óc ta vẫn còn linh hoạt.
Khi khát, khi đói, ta không mua đồ mà đi xin ăn, lê bước khập khiễng qua ngày.
Cứ thế suốt hai tháng.
Đến khi tuyết trắng phủ đầy trời, ta mệt mỏi lê bước tới biên cương.
Không vội gặp đại ca, ta thuê một căn nhà gần quân doanh.
Hai tháng lang bạt, ta sưởi ấm bên bếp lửa rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, ta nghe thấy tiếng huyên náo:
“Tiểu huynh đệ này còn sống, không bị thiêu chết, thật là may mắn!”
Tin xấu: nhà ta thuê bị cháy.
Tin tốt: ta vẫn sống và được đưa về quân doanh.
Người đưa ta về là một thanh niên rất đẹp.
Khác với đám binh lính mặc áo giáp bạc, hắn mặc quan phục màu đỏ, thân hình mảnh mai.
Gương mặt tinh xảo của hắn khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ, hồi lâu không rời mắt.
Đúng lúc ấy, có người vén rèm lên:
“Ngụy Chân, có lính báo tin cạm bẫy đã được bố trí xong, ngươi mau đi kiểm tra xem thế nào!”
Ta nghe thấy giọng nói ấy, nước mắt lập tức tuôn trào, chưa kịp mở lời thì đã nghe đại ca hỏi:
“Ngụy Chân, ngươi nhặt ở đâu ra thằng nhóc ăn mày này? Sao còn giữ nó lại trong quân doanh?”
Tiếng “đại ca” nghẹn lại trong cổ họng ta.
Vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Đáng chết, Tạ Nghiễn, ai là thằng nhóc ăn mày chứ!
Ngụy Chân nghe vậy, suy nghĩ rồi hỏi:
“Ngươi không nhận ra nó sao? Nó mang ngọc bội của nhà các ngươi, ta mới nghĩ là người nhà họ Tạ, nên mới đưa về.”
“Ngọc bội nhà họ Tạ?”
Tạ Nghiễn thu lại vẻ mặt đùa cợt, lạnh lùng nhìn ta từ đầu đến chân.
“Kỳ lạ, nhà chúng ta không có gia nhân nào vừa đen vừa gầy thế này.”
“...”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt thì nén giận, giả giọng khàn khàn đáp:
“Tiểu nhân là Lâm Vô Đoan, cháu nội của quản gia Lâm, người hầu phòng của phu nhân. Khi công tử xuất chinh, tiểu nhân mới tám tuổi. Có lẽ lớn lên khác xưa, công tử không nhận ra. Lần này đến đây là muốn nương nhờ công tử.”
Tạ Nghiễn nhìn ta chằm chằm, hỏi vài câu linh tinh.
Thấy ta đều đáp được, huynh ấy mới nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
Ta thở phào một hơi.
Trong quân doanh, ta ở lại nửa tháng.
Vì Tạ Nghiễn quá bận, nên giao ta cho Ngụy Chân trông coi.
Ngụy Chân là người rất thú vị.
Hắn là con trai của Ngụy đại nhân ở xưởng binh khí, họ Ngụy, tên Chân, tự là Bất Giả.
Nghe đến tự của hắn, ta đã cười trộm hồi lâu.
Ngụy Chân bất đắc dĩ:
“Đó chỉ là lời răn dạy của phụ thân ta, bảo làm người phải thật thà, không được giả dối.”
Ta ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt bất lực của hắn, nhìn đến ngây ngẩn.
Ngụy Chân có một diện mạo rất đẹp, còn đẹp hơn cả hoa khôi ở Vạn Hoa Lâu trong kinh thành.
Khóe mắt hắn có một nốt ruồi nhỏ, mỗi lần nhướng lên đều mang vẻ mê hoặc lòng người.
Ta ở cạnh Ngụy Chân lâu ngày, trở thành tùy tùng của hắn.
Ban ngày theo hắn đi khắp biên cương.
Ban đêm ngủ trong lều của hắn.
Hắn mang rất nhiều sách về binh khí, lúc rảnh rỗi, ta đều lấy ra đọc.
Hắn thấy ta đọc, liền kiểm tra vài câu.
Hỏi xong, sắc mặt hắn ngày càng nghiêm trọng.
Ta suy nghĩ xem mình có trả lời sai không, nhưng chắc chắn không sai một chữ.
Ta cẩn thận hỏi:
“Có chỗ nào không đúng sao?”
“Không, đều đúng cả. Nhưng ngươi thực sự là cháu quản gia của nhà họ Tạ?”
Hù chết ta rồi, còn tưởng trả lời sai, hóa ra là nghi ngờ thân phận của ta.
Ừm? Không đúng, hắn nghi ngờ ta rồi.
Nếu hắn biết ta là Tạ Khanh Vận, chẳng phải sẽ đưa ta trở về sao?
Không thể quay lại, ta không thể trở về Phật đường.
Nếu quay lại, ta sẽ chết.
“Ngươi... khóc rồi?”
Ta cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, giọng nghẹn ngào:
“Xuất thân quan trọng lắm sao? Tại sao ta là con cháu quản gia thì không được đọc sách? Ta là nô bộc nhà họ Tạ, vốn dĩ không thể thi đỗ công danh. Nhưng đến đọc sách cũng không được sao? Chẳng lẽ ta chọn kiếp sống này?”
“Ta không có ý khinh thường ngươi...”
“Công tử sinh ra đã cao quý, làm sao hiểu được ta.”
“Ta không có ý đó, ta chỉ cảm thấy...”
“Cảm thấy ta đọc sách là điều bất thường? Chỉ vì ta sinh ra là nô bộc?”
Nước mắt ta lã chã rơi, ánh mắt Ngụy Chân thoáng vẻ áy náy.
Ta khẽ nhếch môi cười trong lòng.
May mắn đó là Ngụy Chân.
Nếu là đại ca ta, thấy ta khóc sẽ lập tức sai người lôi đi.
Giống như khi còn nhỏ, lúc ta vừa định hôn sự, ta buồn bực không chịu trao đổi tín vật.
Ta khóc cầu xin phụ thân, mẫu thân, và cả ca ca.
Cuối cùng, họ không chịu nổi nước mắt của ta, liền nhốt ta vào một căn phòng nhỏ.
Nhốt rất lâu.
Sau đó họ nói, tất cả đều vì muốn tốt cho ta.
Phải, ta tin, họ đều vì muốn tốt cho ta.
Nếu không tin, chẳng phải sẽ bị nhốt trong bóng tối.
Tiêu Minh Cảnh lần đầu đón Chu Uyển về phủ, hắn bảo chỉ là một phút vui vẻ nhất thời, người hắn yêu nhất vẫn là ta.
Ta tin.
Nếu không tin, chẳng lẽ ta phải tranh cãi với hắn?
Sau này, hắn giết nha hoàn của ta, bảo rằng đó là hiểu lầm.
Ta đương nhiên cũng tin.
Bởi vì, không tin thì có ích gì?
Khóc vô dụng.
Làm loạn cũng vô dụng.
Ta chỉ có thể tự nhủ rằng họ yêu ta.
Nếu không ta cũng không có cách nào tự lừa mình dối người tiếp được.
Ta nhìn Ngụy Chân, đột nhiên bật khóc dữ dội hơn.
Hắn dịu dàng an ủi:
“Ngươi đừng khóc nữa. Nếu ngươi muốn thi công danh, đợi ta trở về sẽ cho ngươi bạc, giúp ngươi thoát khỏi thân phận nô bộc.”
“Ngụy đại nhân... đừng đùa… Ta... ngoài đọc sách, chẳng biết làm gì khác...”
“Ngươi biết đọc sách là đủ rồi. Thế này đi, nếu ngươi đồng ý, có thể đến xưởng binh khí làm việc.”
Ngụy Chân vẫn đang an ủi.
Ta thì ngây người.
Cả cuộc đời này, lần đầu tiên ta đạt được điều mình mong muốn, đó là hôm nay.
Nhờ vào nước mắt lừa gạt Ngụy Chân.
Trong lòng chợt dấy lên chút áy náy, nhưng lập tức tự nhủ rằng:
Chỉ cần còn sống, đã là tốt nhất rồi.
10
Đầu xuân, Ngụy Chân phải trở về kinh thành, ta cũng theo hắn quay về.
Dẫu sao, ta cũng cần tìm một lối thoát, thế nào cũng nên chọn con đường an ổn nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đi theo Ngụy Chân chính là lựa chọn tốt nhất.
Ta vẫn giữ làn da đen sạm, cố ý dùng thuốc Đông y mà dưỡng ra.
Vẫn duy trì dáng vẻ gầy gò như cũ, đây là ta cố tình giữ lại.
Nhưng thân thể ta giờ đây đã rắn rỏi hơn nhiều.
Trước kia là tiểu thư, đi vài bước đã thở hổn hển.
Giờ đây, sau hai tháng làm kẻ ăn mày, chạy cũng nhanh như bay.
Đầu xuân dễ mệt, cuối thu hay buồn ngủ.