Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Không Nỡ Ly Hôn

Chương 8



Lục Thanh Trạch lập tức lên tiếng phản bác: “Cô suýt chút nữa đã làm vỡ ly rượu vào người vợ … Diệu Tĩnh, cô không đáng bị đuổi việc sao?”

Vợ Diệu Tĩnh? Tôi cảm ơn anh nhé.

“Là tôi không cẩn thận bị ngã, không ngờ Lê tiểu thư lại không tha cho tôi.”

[Cái gì? Người này suýt chút nữa làm bị thương Tĩnh Tĩnh!] Ánh mắt người nhà họ Lục nhìn Sở Dao lập tức lạnh đi.

Lục Thanh Trạch: “Chuyện của tôi và Diệu Tĩnh không liên quan, là quản lý đuổi việc cô.”

Người nhà họ Lục: [Ồ~ Diệu Tĩnh nhà ta.]

Ông nội, bố mẹ, những lúc nghiêm túc có thể đừng “ship couple” trước được không ạ?

[Con đàn bà này là sao vậy! Sao lại tung tin đồn xấu về vợ mình?]

Xem ra Lục Thanh Trạch đã nhận ra có gì đó không ổn rồi.

Không được, tôi phải làm sâu thêm chút hiểu lầm mới được.

Tôi đang chuẩn bị “thấu tình đạt lý” an ủi Sở Dao, thân thiết với cô ta một chút để Lục Thanh Trạch ghen. Ai ngờ Lục Thanh Trạch tự mình bắt đầu suy diễn.

[Tôi hiểu rồi!]

[Cô ta cố ý khiến người lớn hiểu lầm vợ tôi, người lớn chắc chắn sẽ bảo vợ tôi an ủi, chăm sóc cô ta, hoặc trực tiếp bảo vợ tôi sắp xếp cho cô ta làm việc bên cạnh.]

[Như vậy cô ta có thể ở bên cạnh vợ tôi lâu dài, gần gũi hơn!]

Tuyệt vời!

Trong lòng tôi vỗ tay tán thưởng Lục Thanh Trạch.

Biên kịch xuất sắc nhất năm không ai khác ngoài anh!

“Sở Dao à, xem ra là cháu hiểu lầm Tĩnh Tĩnh nhà ông rồi.” Ông Lục vẫn cười ha hả, nhưng vẻ hiền từ trên mặt đã không còn nữa.

[Còn tưởng là một đứa trẻ ngoan, không ngờ lại là một con trà xanh thủ đoạn kém cỏi.]

Wow, ông nội thật là “bắt trend”, vậy mà còn biết ý nghĩa khác của từ “trà xanh” nữa chứ.

Mẹ Lục: [Con bé này không nghĩ diễn xuất của mình tốt lắm đấy chứ, chẳng khác nào một con hề.]

Bố Lục: [Thằng nhóc đó quả nhiên không bằng bố, xem bố này, chưa bao giờ gây rắc rối cho vợ.]

Sở Dao cứ tưởng sửa đổi được độ hảo cảm là mọi chuyện sẽ ổn, vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẫn giả vờ ủy khuất diễn kịch: “Vâng, coi như là lỗi của tôi, Lê tiểu thư có thể tha cho tôi không ạ? Tôi thật sự rất cần công việc đó.”

“Sở tiểu thư, có phải lần trước cô ngã đập đầu vào đâu không? Tôi cảm thấy năng lực lý giải của cô có vấn đề.”

Tôi vẻ mặt thật lòng lo lắng cho cô ta.

“Chồng tôi đã nói là quyết định của quản lý rồi, một câu đơn giản như vậy mà cô còn không hiểu sao?”

Sở Dao âm thầm nghiến răng, vẻ mặt ủy khuất cố gắng không sụp đổ: “Xin lỗi Lê tiểu thư, tôi lại làm cô tức giận rồi.”

“Tôi ở đây chắc chắn sẽ khiến cô không vui. Ông ơi, chú ơi, cô ơi, bác ơi, cháu thấy cháu nên đi thôi ạ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như đang đợi người lớn giữ cô ta lại, trách móc tôi lạnh lùng vô tình.

Nhưng mà…

[Ôi~ nãy Tĩnh Tĩnh vừa gọi Thanh Trạch là chồng!] Người nhà họ Lục chìm đắm trong niềm vui “ship couple” không thể dứt ra được.

[Chồng, hì hì hì, vợ gọi mình là chồng, hì hì hì, mình là chồng của vợ mình.]

Cả nhà này trọng tâm đều đặt ở chỗ khác.

“Khụ khụ.” Tôi nhịn cười nhắc nhở: “Ông ơi, bố mẹ ơi, Sở Dao muốn đi rồi ạ.”

“Ồ, cháu muốn đi à?” Mẹ Lục hoàn hồn.

“Vâng ạ, Lê tiểu thư không hoan nghênh cháu, cháu vẫn nên đi thôi ạ.” Sở Dao hai mắt rưng rưng.

Mẹ Lục: “Vậy được, bác Tần, tiễn khách.”

Sở Dao: ……

15

Sở Dao bị đuổi thẳng ra khỏi nhà họ Lục.

Tôi đứng bên cửa sổ nhìn cô ta đứng ngơ ngác trước cổng nhà họ Lục, dường như vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

[Hệ thống, phần mềm chỉnh sửa có phải bị lỗi rồi không!]

[Không có, ký chủ, người nhà họ Lục không thiên vị cô, chỉ có thể chứng minh độ hảo cảm của họ đối với Lê Diệu Tĩnh cao hơn.]

[Không thể nào, tôi đã chỉnh sửa độ hảo cảm của họ theo hướng tình thân lên mức tối đa là 100 mà!]

Không ngờ người lớn nhà họ Lục thích tôi còn vượt quá mức tối đa nữa chứ, trong lòng tôi ấm áp.

[Cô còn có thể khiến độ hảo cảm của Lục Thanh Trạch đối với cô xuống đến -350, độ yêu thích của Lê Diệu Tĩnh cao hơn giới hạn trên cũng không phải là không thể.]

Hệ thống đây là bắt đầu “bỏ mặc”, còn “cà khịa” cả ký chủ của mình nữa sao? Tôi nghe mà thấy thú vị.

[Cậu nói lời gì vậy, tôi thất bại thì cậu có lợi gì!]

[Nếu ký chủ nghe tôi đổi mục tiêu thì đã không có kết quả như bây giờ.]

[Đổi mục tiêu? Cái tên ca sĩ quán bar đó? Cái loại hạ cửu lưu đó cũng xứng với tao sao?]

[Tao sẽ không bỏ cuộc!]

Sở Dao giận dữ quay người bỏ chạy.

Thật là chung tình, chỉ là không chung tình đúng người thôi. Tôi nhìn bóng lưng Sở Dao khuất dần mà cảm thán.

16

Tôi cứ tưởng sự không bỏ cuộc của Sở Dao là nhắm vào Lục Thanh Trạch, không ngờ cô ta lại chuyển mục tiêu sang tôi.

Trên chiếc taxi đang chạy với tốc độ cao, người tài xế có vẻ mặt hiền lành quay lại cười với tôi.

[Chính là con đàn bà này đã làm tổn thương Tiểu Dao, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.]

[Nhưng dù có xinh đẹp đến đâu, làm tổn thương Tiểu Dao thì cũng phải chết!]

Khi lên taxi tôi đang gọi điện thoại, không để ý đến tiếng lòng của tài xế.

Đến khi ngồi vào xe khóa cửa lại rồi mới nghe thấy thì đã muộn.

Sở Dao vậy mà lại thuê người giết tôi!

Trong lòng tôi căng thẳng, vẻ mặt cố tỏ ra không có chuyện gì, lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, thực tế lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngón tay giữ tốc độ gõ đều đặn, gửi tin nhắn cầu cứu đến số 12110 (số điện thoại nhắn tin báo cảnh sát), rồi lại gửi tin nhắn và định vị trực tiếp cho Lục Thanh Trạch.

Cuối cùng nghĩ đến tuổi của bố mẹ và người lớn trong nhà, tôi không gửi tin nhắn cho họ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...