Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TUYỆT TUYỆT UYỂN UYỂN
Chương 5
Vị công tử vừa rời đi, Bùi Chu lập tức bước tới, không đợi được mà chất vấn ta: "Hòa ly chưa bao lâu, nàng đã vội vã tìm người mới rồi sao?"
"Bùi Chu, ngài lấy tư cách gì để nói những lời này với ta?
Huống hồ, vị công tử ấy chỉ đến đặt làm trâm cài làm quà cho thê tử mà thôi."
Bùi Chu nhìn chằm chằm vào ta: "Uyển Uyển, đây là điều nàng muốn sao? Giúp Lâm Nam, khiến ta trở thành bia ngắm của mọi người? Nàng hận ta đến thế sao?"
"Ý của tướng quân là gì? Nếu Bùi tướng quân thật sự trong sạch, làm sao có người tùy tiện bịa đặt chứng cứ để vu oan ngài?"
"Uyển Uyển!"
Giọng ta vừa dứt, hắn nắm chặt tay, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Nếu đây là điều nàng muốn, chỉ cần nàng nguôi giận, nàng muốn thế nào ta đều chấp nhận."
Chuyện Bùi Chu làm giả chứng cứ, đã như đinh đóng cột không thể chối cãi.
Nhưng hắn không phải loại người vì tình ái mà chịu bó tay chịu c/h/ế/c.
Bao năm qua, sự điên rồ của hắn, chỉ dành riêng cho Tống Tình Nhu.
Vậy nên, ta chỉ cười lạnh.
Bùi Chu đột nhiên nói: "Uyển Uyển, ta sắp xuất chinh."
Lúc này ta mới bừng tỉnh, hiểu vì sao hắn lại không chút hoảng loạn.
Biên cương đang xảy ra chiến sự, triều đình đang lúc cần người.
Chuyện làm giả chứng cứ chỉ có thể tạm gác lại.
Nếu hắn lại chiến thắng trở về, triều đình càng không thể xử lý một công thần như hắn.
Bùi Chu lại nói tiếp: "Uyển Uyển, ta không trách nàng. Nàng hận ta cũng đúng. Ta vì Tình Nhu mà làm nhiều chuyện sai trái đã phụ lòng nàng.
Nhưng trên chiến trường, liệu ta có thể sống sót trở về hay không, còn chưa chắc.
Trước mỗi lần xuất chinh, nàng đều làm cho ta một lá bùa bình an, lần này…"
Ta lập tức ngắt lời hắn: “Bùi tướng quân, lần trước ta quỳ từng bước cầu phúc cho ngài, nhưng ở trên núi nhìn thấy miếng gỗ của ngài khắc lời nguyện ước cùng Tống Tình Nhu đời đời bền lâu. Lần này, ngài nên đến tìm Tống cô nương, cầu nàng làm cho chàng một lá bùa. Đừng tìm ta nữa."
Bùi Chu im lặng rất lâu, giọng khàn khàn: "Uyển Uyển, nếu ta nói, ta hối hận thì sao?"
Ta không thèm để ý đến hắn, đóng cửa, tiễn khách.
Bùi Chu, ta chỉ mong ngài c/h/ế/c đi, làm sao lại cầu phúc cho ngài được bình an?
14
Tống Tình Nhu đến tìm ta, khoe khoang một cách lộ liễu: "Ngươi nghĩ rằng, chỉ dựa vào một đứa trẻ đã c/h/ế/c yểu, là có thể chia rẽ ta và Bùi lang sao? Ta nói cho ngươi biết, đợi hắn khải hoàn trở về, chính là ngày hắn rước ta bằng kiệu lớn tám người khiêng."
"Vậy thì, chúc mừng Tống cô nương."
Chỉ mong cô có thể chịu nổi sự cô đơn.
Hôm đó, Bùi Chu và Tống Tình Nhu tranh cãi về việc quản lý phủ đệ, nàng ta lại giở chiêu bỏ nhà ra đi.
Nhưng lần này, Bùi Chu đang bị vụ án làm giả chứng cứ kéo chân.
Việc trong Bùi phủ, không chỉ ta âm thầm theo dõi.
Còn có cả vị Triệu nhị công tử - kẻ luôn hết lòng vì Tống Tình Nhu.
Hắn vì nàng mà vu oan phụ thân ta, khiến ông chịu hình phạt nặng nề. Nay thấy người trong lòng đau khổ, hắn vội vàng đến an ủi.
Khi Bùi Chu đến nơi, Triệu nhị công tử đã nhanh chân hơn.
Hắn đã thấy gì, không một ai biết.
Nhưng từ dáng vẻ của hắn khi xuất chinh, quả là khiến người khác phải nghiền ngẫm.
Bùi Chu à, cảm giác bị phản bội, ngài làm sao phải được nếm thử chứ?
Triệu nhị công tử là kẻ phong lưu, khéo léo trong việc tán tỉnh.
Sau khi Bùi Chu xuất chinh, hắn và Tống Tình Nhu nhiều lần hẹn nhau dưới danh nghĩa thưởng hoa, uống trà.
Chỉ là không rõ, liệu họ có vượt quá giới hạn hay không thôi.
Mùa xuân năm sau, Bùi Chu đại thắng trở về.
Hắn ngồi trên ngựa tràn đầy khí thế, nhưng sắc mặt lại có phần tái nhợt.
Tống Tình Nhu vui mừng khôn xiết, lao vào lòng hắn, nhưng hắn lại tránh đi.
Ánh mắt hắn hướng về phía ta trong đám đông.
Tống Tình Nhu lập tức tỏ vẻ ấm ức, thì thầm điều gì bên tai hắn.
Sắc mặt Bùi Chu đầy phức tạp.
Tống Tình Nhu đã mang thai.
Khi biết tin, Lâm Nam cười khẩy: "Đứa trẻ ấy có phải là của Bùi tướng quân không, còn chưa rõ đâu."
Lòng ta khẽ dao động, bởi ta lại nghĩ đến đứa trẻ tên An An.
Ta vốn nghĩ lần này, dù thế nào, Tống Tình Nhu cũng sẽ được như ý, trở thành phu nhân tướng quân.
Nhưng Bùi Chu lại chặn đường ta ở ngôi chùa quen thuộc.
Khi ta niệm xong lời cầu nguyện cho An An và đứng dậy, đã thấy hắn đứng phía sau.
Trên trán hắn có một vết bầm tím rõ rệt, hắn đưa ta một lá bùa nhuốm m/á/u: "Uyển Uyển, dù ta đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng ta không muốn nàng hiểu lầm.
Ta chưa từng đưa bùa bình an của nàng cho Tống Tình Nhu. Những gì nàng nhìn thấy, là nàng ta tự cầu lấy."
Hắn kể rằng, lá bùa mà ta từng làm cho hắn được hắn giữ nơi trái tim, và chính tấm đồng khắc kinh văn ấy đã chặn được một mũi giáo, cứu hắn một mạng. Từ cõi c/h/ế/c trở về, hắn càng tin rằng, người nên cùng hắn đi hết cuộc đời này, chính là ta.
"Là ta bị sự cố chấp với quá khứ làm mờ mắt, không biết trân trọng người trước mắt. Ta đã sai quá rồi."
Hắn đưa thêm một lá bùa khác: "Uyển Uyển, đây là bùa ta tự cầu cho nàng. Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với nàng nữa. Chúng ta bắt đầu lại, được không?"
Thảo nào trán hắn bị thương. Loại bùa này, phải quỳ lạy từ chân núi đến đỉnh núi mới cầu được.
Hắn cố bắt chước ta khi xưa yêu hắn, mong ta quay lại.
Nhưng ta chỉ bình thản đáp: "Vậy còn Tống Tình Nhu thì sao? Nàng ta đang mang cốt nhục của ngài."
15
Nghe ta hỏi như vậy, ánh mắt của Bùi Chu thoáng qua một tia âm u.
"Đứa trẻ đó… sẽ không giữ lại. Tống Tình Nhu ta cũng sẽ đưa nàng ta đi."
Ta không đáp mà bước thẳng ra ngoài.
Lâm Nam đang ngồi uống trà trong gian phòng phía sau cửa hàng, chờ ta với dáng vẻ ung dung. Thấy ta quay lại, hắn nở nụ cười: "Bùi tướng quân lại đến dây dưa với nàng sao? Mặc cô nương, nàng có biết vì sao không?"
Ta đương nhiên biết.
Ba tháng trước, cửa hàng trang sức của ta đã làm ra một bộ trâm cài vô cùng tinh xảo. Ta sai người gửi đến phủ Triệu, tặng cho đại phu nhân nhà họ Triệu.
Triệu gia vốn bất hòa, nhị công tử tuy là kẻ phóng túng, nhưng vì là con út nên được sủng ái. Ngay cả khi phân gia, mâu thuẫn giữa đại phòng và nhị phòng vẫn rất gay gắt.
Đại phu nhân nhà họ Triệu là người khéo léo, kể cho ta nghe nhiều chuyện có lợi.
Ví dụ, nhị công tử nhà họ Triệu ăn chơi sa đọa, sớm đã mắc bệnh ô uế. Hoặc, hắn từng trong cơn say khoe khoang với một thị thiếp rằng mình đã "thân mật" với vị phu nhân tương lai của tướng quân.
Thị thiếp đó vốn là con gái nhà lành, chỉ chờ gia đình gom đủ tiền để chuộc về, nhưng lại bị ép nạp vào phủ. Sau đó, dưới sự sắp xếp của đại phu nhân, nàng trở thành người do đại phòng cài vào.
Tống Tình Nhu hiển nhiên nhận ra thái độ của Bùi Chu đã thay đổi, liền muốn dựa vào nhị công tử họ Triệu để đối phó với ta.
Nhưng Bùi Chu có lẽ cũng đã biết chuyện vụng trộm của hai người họ. Nhị công tử cũng đang khó giữ nổi bản thân trước sự nhắm vào của Bùi Chu.
Đúng lúc đó, trong phủ lại xảy ra chuyện trộm cắp, kẻ phạm tội chính là nhũ mẫu của Tống Tình Nhu.
Nhũ mẫu của nàng ta rời phủ từ khi nàng lên sáu tuổi, không bị liên lụy bởi chuyện của Tống gia. Gần đây tình cờ gặp lại bà ta được Tống Tình Nhu đưa vào phủ trở thành tâm phúc.
Nhưng đứa con trai duy nhất của nhũ mẫu là kẻ nghiện cờ bạc. Bà ta thấy Tống Tình Nhu dễ bị lừa gạt, liền lén trộm nhiều trang sức quý giá đem bán để trả nợ cho con trai.
Dần dần, lòng tham lớn lên bà ta thậm chí còn trộm cả nghiên mực quý trong thư phòng của Bùi Chu tưởng rằng hắn sẽ không nhận ra.
Nhưng nghiên mực ấy là món quà ta đã tặng Bùi Chu vào ngày tân hôn.
Trước khi Bùi Chu gặp lại Tống Tình Nhu, chúng ta từng có không ít đêm dài bên ánh nến cùng nhau trò chuyện và chia sẻ.
Bùi Chu tìm mọi cách làm hòa với ta, thường xuyên sai người đến hỏi han, cầu xin gặp mặt. Dù ta từ chối, hắn vẫn không nản, tiếp tục tin rằng việc nhìn vật nhớ người ở trong phủ thế nào cũng gợi nhớ đến ta.
Lần này, hắn nổi trận lôi đình, lập tức muốn bán nhũ mẫu kia đi.
Tống Tình Nhu khóc lóc chạy đến tìm hắn: "Bùi lang! Ta chỉ có nhũ mẫu coi như là người thân quen ở bên cạnh, chẳng qua chỉ là chuyện chút bạc, vì sao chàng phải làm lớn chuyện như vậy? Hay là vì nghiên mực đó là do Mặc Uyển tặng chàng, chàng căn bản không nỡ rời xa nàng ấy? Nếu vậy, ta ở lại Bùi phủ làm gì khi chẳng có danh phận?"
Bùi Chu lạnh lùng đáp: "Vậy thì cút đi. Không có nàng, ta và Uyển Uyển vốn dĩ vẫn đang rất tốt."
Tống Tình Nhu như không nhận ra hắn nữa, nước mắt lập tức ngừng rơi.