Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Xuân Y Đổi Mệnh
Chương 4
Lý Ngọc cau mày, không vui ra mặt, vẫn cố nhẫn nhịn, đứng dậy mở cửa.
Xem ra người tới cũng có chút uy, nên Lý Ngọc cuối cùng vẫn phải nén giận, chưa kịp để ta phản ứng, đã theo vị công công kia vào cung.
Trước khi đi, hắn còn đặc biệt dặn ta phải ở yên trong viện, mọi chuyện chờ hắn trở về rồi nói sau.
Trong chốc lát, ta thật sự bị hắn doạ cho ngoan ngoãn nghe lời.
Mãi tới nửa đêm mới sực tỉnh, ở yên trong viện này… là để làm gì? Dưỡng thai sao?
Trời vừa hửng sáng, Lý Ngọc vẫn chưa về.
Ta dẫn theo Thị Kiếm, không dừng chân lấy một khắc, vội vàng trở lại phủ Hoài vương.
Hiếm khi sáng sớm Tàng Hiền viên lại chẳng có ai thức dậy đọc sách.
Lại thuận tiện cho ta vào lấy thuốc.
Ta xách theo cả xấp thuốc mà lão đại phu đã kê, mang theo Thị Kiếm, lại tức tốc chạy đến tiểu viện mà ta đã chuẩn bị sẵn ở phía nam thành.
Khi ta đích thân trao thuốc cho Thị Kiếm, nàng chần chừ, hỏi ta:
“Người thật sự muốn bỏ đứa nhỏ này sao?”
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt Lý Ngọc lại hiện lên trong đầu ta.
Nhất định phải dứt khoát.
Do dự sẽ tự chuốc họa.
“Sắc thuốc đi.”
Nhưng Thị Kiếm lại hỏi tiếp: “Trong thoại bản đều nói chỉ cần một bát canh là xong, sao người phải uống đến cả một xấp?”
Kệ nó bao nhiêu thang, cứ uống là được.
Dù sao cũng là thuốc do y quán chính quy kê đơn.
Mấy chén thuốc trôi xuống bụng, ta nhìn đống bát không trước mặt, lòng cũng rơi vào trống rỗng.
Vở kịch lộn xộn này, đến đây là nên hạ màn rồi.
Từ hôm nay trở đi, ta lại là một nam nhi đỉnh thiên lập địa.
Nhưng… đâu có vậy.
Cho đến khi ta ói lên ói xuống vì món cá chép kho trong bữa gia yến, mới nhớ lại câu nói mà đại tỷ ta hay lặp đi lặp lại… Sống mà không cẩn thận, ắt là sẽ chịu thiệt.
5
Ngày thứ ba sau biến cố, ta ôm bụng đầy tội lỗi mà quay về nhà.
Vừa vào phòng tắm trong phủ huyện lệnh, ta liền ôm chậu nôn thốc nôn tháo.
“Người nói xem, có giống là ăn nhầm gì đó không?”
“Chắc chắn là mua trúng thuốc giả rồi! Nô tỳ đã thấy toa thuốc đó chẳng đáng tin ngay từ đầu!”
Vậy tại sao hôm đó bụng ta lại đau cả một ngày?
Bên ngoài phòng, mẫu thân vẫn một mực lo lắng cho ta.
Ta chỉ dám nói mình ăn nhầm đồ mà đau bụng.
Sau khi hơi thở ổn định, ta bước ra khỏi phòng.
Trước cửa đã đứng đầy một đám người.
Phụ thân ta, mẫu thân, các di nương, tỷ tỷ đều có mặt.
Không ai truy hỏi gì nhiều, chỉ căn dặn ta mấy ngày tới nên ăn uống thanh đạm, tẩm bổ cho đường ruột.
Đêm khuya, ta vẫn chưa ngủ, ngồi bên cửa sổ lặng lẽ đợi.
Quả nhiên, phụ thân đến.
Người dẫn theo bà lang trong nhà, gõ cửa phòng ta.
Bà lang ấy là ái nữ của thần y đất Lâm Thiên, năm xưa chính là bà ấy đã đỡ đẻ cho mẫu thân sinh ra ta.
Về sau, được phụ thân ta coi trọng mà mời về làm y nữ riêng cho phủ.
Có lẽ vì thương ta, nên thuốc bà sắc hồi nhỏ luôn có vị ngọt.
Vì vậy, lúc nhỏ ta rất quý bà lang.
Bà lang đặt tay lên cổ tay ta, bắt mạch hồi lâu.
Ánh mắt dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mẫu thân ta cũng tới ngay sau đó, chắc là đã biết tin, lòng không yên.
Nhân lúc mẫu thân đang mắng phụ thân vài câu, bà lang ghé sát lại, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Tiểu thư… người định giữ đứa nhỏ này sao?”
Ý là gì… Ta còn chưa hiểu rõ, thì bà đã lui ra.
Quay đầu lại, thấy mẫu thân đã buông phụ thân ra, đi tới bên giường, nắm lấy tay kia của ta, hỏi bà lang: “Thế nào rồi? Có bệnh tật gì không?”
Bà lang đau lòng nhìn ta, không dám giấu diếm: “Hồi bẩm phu nhân… tiểu thư đã mang thai hơn hai tháng.”
Im lặng. Một khoảng im lặng kéo dài.
Phản ứng của ta hôm nay vốn đã đáng ngờ.
Giờ nghe bà lang xác nhận, cả phụ thân và mẫu thân đều chết lặng hồi lâu.
Cho đến khi hoàn hồn, phụ thân ta liền nổi giận, đập vỡ cả một bộ trà cụ.
Đi qua đi lại vài vòng trong phòng, hít sâu một hơi, quát lớn:
“Nói!”
Ta và mẫu thân cùng ngồi trên giường, không thốt ra lấy một lời.
Cảnh này khiến Thị Kiếm sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Bởi trong những câu chuyện trong thoại bản, có không ít đoạn nha hoàn trong nhà bị đánh gãy chân, rồi bán vào kỹ viện.
Vậy nên từ nhỏ, Thị Kiếm đã vô cùng sợ phụ thân ta.
Phụ thân ta nhìn Thị Kiếm lớn lên, cũng hiểu đại khái trong lòng nàng nghĩ gì.
Chính vì thế, ngày thường đối với Thị Kiếm vẫn luôn mềm mỏng hơn người khác vài phần.
Nhưng hôm nay thật sự tức giận đến cực điểm, người chỉ vào Thị Kiếm, giọng đầy giận dữ:
“Ngươi nói!”
Thị Kiếm lập tức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Một tiếng quỳ ấy làm cả nhà ba người chúng ta giật mình, phụ thân ta cũng suýt nữa bị dọa đến hạ hỏa.
Ta và mẫu thân vội đứng dậy định đỡ nàng dậy, nhưng Thị Kiếm đã cúi rạp đầu, khóc không ra hơi, vừa khóc vừa hô lên:
“Thưa lão gia… là biểu thiếu gia!”
Không phải mà…
Ta nhìn ánh mắt chấn động của phụ thân và mẫu thân.
Thật sự không phải… Cho dù ta có giải thích ra sao, phụ thân mẫu thân cũng không tin việc này không hề liên quan đến biểu ca.
“Bà lang, làm phiền người kê thuốc giúp ta.”
Làm ơn… để ta uống thuốc đi.
“Tiểu thư… bây giờ không thể dùng loại thuốc ấy được…”
Phụ thân mẫu thân đồng loạt quay sang nhìn bà lang.
“Tiểu thư mạch tượng hư phù, lại mang theo dược tính… e rằng…”
Bà lang đảo mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi về phía ta.
“E là vừa dùng thuốc an thai. Lúc này mà dùng thuốc phá thai mạnh, thân thể sẽ tổn hại nặng nề… cần phải đợi một thời gian.”
Ta bỗng cảm thấy ù tai.
Cả người chợt như mất phương hướng.
Bà nói gì vậy, uống thuốc an thai… ta sao? Mẫu thân ta sững sờ trong giây lát, rồi bỗng òa lên khóc lớn.
Đêm nay, nhà ta loạn thành một đoàn.
Không thể giải thích rõ ràng được nữa rồi.
Loạn quá rồi…
Lý Ngọc…
Ta có thể… quay lại được không?
6
Đêm qua, ta phải dỗ dành phụ mẫu cả nửa đêm mới tạm yên ổn.
Lại cùng bà lang trong phủ mất thêm nửa canh giờ để làm rõ mọi chuyện.
Số thuốc hôm ấy ta uống, tám phần là thuốc an thai.
Cơn đau bụng, ra huyết... đều là do cú va chạm khiến thai tượng bất ổn.
Cũng may mấy thang thuốc ấy ta uống vào, mới miễn cưỡng giữ được đứa nhỏ.
Theo lời bà lang nói, mạch tượng suy yếu đến vậy mà còn giữ được thai, thì phương thuốc kia thật sự là tuyệt diệu, vị đại phu kia chắc chắn là danh y.
Danh y cái đầu bà ấy!
Ngày mai ta nhất định phải hồi kinh, đích thân động thủ với hắn một phen.
Sáng sớm hôm sau, đừng nói là ta, đến cả chó cũng chưa tỉnh ngủ.
Lý Ngọc đã tới.
Cảm giác như ta vừa mới nhắm mắt, đã bị Thị Kiếm lay tỉnh.
Thị Kiếm cũng rõ ràng chưa tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa bảo: “Thừa tướng đại nhân đang chờ ở hoa sảnh, lão gia bảo người mau tới.”
Ai tới cũng vô dụng, mặc kệ là ai… Thừa tướng cũng không ngoại lệ...
Khoan đã… Cơn buồn ngủ của ta biến mất không còn dấu vết.
Ta bật dậy như cá chép nhảy khỏi chậu, mặc vội áo ngoài, sải bước lao thẳng về phía hoa sảnh.
Thị Kiếm theo sau gấp gáp đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “Chủ tử, đi chậm một chút!”
Vừa đến hoa sảnh, ta liền thấy Lý Ngọc ngồi trên thượng tọa, nhe răng cười với ta.
Còn phụ thân ta thì hai mắt thâm quầng, hai tay nâng chén trà ngồi bên tiếp chuyện.
Ta chưa kịp thở, đã bị ánh mắt nghi hoặc của phụ thân nhìn tới.
Ta không nói nhiều liền kéo thẳng Lý Ngọc ra ngoài.
Lý Ngọc cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn để ta lôi đi: “Chậm chút.”
Hắn thậm chí còn không quên quay đầu, hướng phụ thân ta thi lễ một cái: “Thất lễ.”
Vừa ra khỏi hoa sảnh, Lý Ngọc liền kéo nhẹ tay ta, ta lập tức bị xoay người, đổ vào lòng hắn.
“Ta nói rồi, đi chậm một chút.”
Tên này, nhất định đã giấu ta chuyện luyện võ!
Thị Kiếm lúc này mới lạch bạch chạy tới.
Ta vội vàng thoát khỏi vòng tay Lý Ngọc, lui hai bước nhìn hắn.
Hạ giọng, có phần tức giận mà hỏi hắn tới đây làm gì.
Ta lo hắn tới bày ra trò ‘thành thật khai báo’ với phụ thân, nên giọng có phần gấp gáp.
Lý Ngọc sửng sốt, vẻ mặt có chút uất ức: “Ta còn chưa kịp làm gì, đã bị ngươi lôi ra đây rồi.”
Ta nghẹn họng, nhưng lòng thì nhẹ nhõm hẳn. Quay người bước vào trong viện.
Lý Ngọc đi sau, không quên dặn: “Chậm thôi, ta theo không kịp.”
Sợ hắn lại bày trò gì đó, ta đè nén cơn bực trong lòng, hít sâu luồng không khí sớm mai, bước từng bước quay về viện.
“Chủ tử, người chỉ đợi hắn, không đợi nô tỳ à…”
...
Lý Ngọc theo ta vào viện, đảo mắt nhìn quanh, hiếu kỳ hỏi:
“Không thể phủ nhận, viện này bày biện đúng là giống phòng nam nhân thật.”
Ta liếc mắt lườm hắn, hắn lập tức ngậm miệng.
Ta dẫn hắn vào thư phòng.
Thị Kiếm dâng trà xong, liền lui ra ngoài viện ngủ gật.
Lý Ngọc vùi trong ghế, nâng tách trà, trong mắt cũng hiện chút mệt mỏi.
Nếu giờ đã ở huyện Lâm Thiên, thì giờ Sửu hắn phải xuất phát từ kinh thành rồi…
Hai chúng ta đối mặt… đồng thời ngáp một cái.