Thông tin truyện

Điều Muốn Nói

Điều Muốn Nói

Phải đến lúc bước sang năm thứ 3 sau khi kết hôn với Chu Tự Ngôn, tôi mới biết anh ta giấu tôi việc bao nuôi một cô gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp ở bên ngoài suốt bao lâu nay.

Mọi người xung quanh đều nói tôi là "bạch nguyệt quang", là điểm yếu của anh ta.

Nhưng trong một lần uống say, anh ta lại cười nhạo: “Lâm Bích Hà ấy à, cưới về rồi tôi mới nhận ra, rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi.”

Người đàn ông từng thề thốt yêu tôi cả đời năm 17 tuổi, giờ lại đang ôm cô gái khác vào lòng dỗ dành: “Cô ấy nhạt nhẽo lắm, sao mà anh nuốt nổi, em biết anh yêu em nhất mà bảo bối.”

Ngày tôi rời đi, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, chẳng ai phát hiện ra điều gì khác lạ cả.

Ngay cả người giúp việc cũng mỉm cười hỏi tôi có ra ngoài dạo phố uống trà không, nhưng tôi chỉ mỉm cười gật đầu: “Tối nay không cần chuẩn bị cơm đâu.”

Một khi lòng người đã đổi thay thì nên thiêu rụi tất cả thành tro tàn quá khứ còn hơn.

Thiêu cho sạch sẽ, để gió cuốn đi.

Chu Tự Ngôn không biết, Lâm Bích Hà mà anh ta hay chê "chỉ đến thế thôi", lại là người cứng cỏi đến nhường nào.

Trong từ điển sống của cô chưa từng tồn tại hai chữ "tha thứ".

Xem thêm
Thu gọn

Tác giả: Thất Nguyệt

Trạng thái: Full

Danh sách chương

Loading...